Anh vũ phiên nhược kinh hồng

Khi An Triết vừa thiết lập cúc áo sơ ngươi vừa bước thoát khỏi phòng ngủ, động tác uống nước của mình dừng lại, phụt một cái.

Bạn đang xem: Anh vũ phiên nhược kinh hồng

Hắn vì hành động của tôi mà bật cười nhưng không tồn tại tránh đi đề nghị phải vắt quần áo, từ vạt áo rộng lớn mở của hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy làn da màu lúa mạch khỏe khoắn khoắn. Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt tươi mỉm cười của hắn hình như sáng lên, khiến cho tôi cảm thấy rất chói mắt. Tôi làm cỗ cúi đầu uống nước, quả thật là không đủ can đảm nhìn hắn.

Không triệu tập uống nước, công dụng chính là…. Tôi bị sặc, trong cơn ho khù khụ đã té trái té phải, cho đến khi An Triết chũm khăn ra, cuốn khắp cơ thể tôi vào vào đó. Hắn nói vậy nên lau nhanh nhất.

Khẽ khàng thò đầu thoát khỏi chiếc khăn thơm dìu dịu, tôi thấy hắn đã y phục chỉnh tề. Sơ mi màu sắc xám, quần dài xám, tùy ý mà lại không tùy tiện, tôn vinh sự góc cạnh cụ thể trên khuôn khía cạnh hắn.

Liếc đôi mắt một cái, An Triết vẻ khía cạnh vui vẻ, nghiêng đầu hỏi tôi: “Có thể đi được chưa?”

Tôi thở lâu năm trong lòng, điểm tốt nhất có thể của việc biến thành chim chính là ra ngoài không nhất thiết phải thay quần áo, trang điểm.

Tôi nhảy lên vai hắn, một người bầy ông hững hờ như hắn cơ mà trên vai lại sở hữu một vẹt quan trọng đặc biệt lòe loẹt như tôi, trong mắt người khác phân vân là cảnh tượng dị độ lớn nào nữa, nghĩ mang lại đây trọng tâm trạng của tôi đột nhiên nhiên tốt lên bất ngờ.

Giữa trưa ánh nắng chói chang, một ngày trời nắng, trên khung trời xanh lơ lửng đa số áng mây như những chiếc kẹo bông, lúc còn là người, tôi khôn cùng thích thời tiết hình trạng này. Tôi tựa vào chỗ ngồi cạnh bên hắn ban đầu vui vẻ hát khẽ. Rên rẩm được một lúc bắt đầu phát hiện nay mình đang hát “Yesterday once more”, trái tim tức tốc có cảm giác nhói nhói.

An Triết chú ý tôi kì lạ rồi chuyển tay ra vuốt cổ tôi. Tôi chỉ dễ dàng nhắm nhì mắt lại, cảnh sắc ngoài hành lang cửa số cho tôi cảm giác đã từng thân quen biết, nhưng mang lại du có cố gắng thế nào cũng không thể suy nghĩ r, a mình từng tới đây chưa. Tôi ko thích cảm hứng này, nó như một tiếng nói rót vào tai, rằng bao gồm ông trời đã tạo ra trò đùa nghiệt té này.

Xe dừng, cánh tay An Triết đẩy đẩy tôi, giọng nói dường như bất an: “Phan Phan? không hẳn là bị say xe chứ?”

Say xe? cơ thể của tôi thực sự vô cùng khỏe, đi tàu hỏa cũng ko xi nhê. Nhưng mà sao hoàn toàn có thể giải thích hợp với hắn là vai trung phong trạng tôi đã xuống dốc? nếu như hắn nghe nói một nhỏ vẹt như tôi lại sở hữu tâm sự như thế, e rằng vẫn cười bị tiêu diệt luôn.

Khi tôi trừng mắt ra, An Triết vẫn ôm tôi ra khỏi xe, lại là cảm xúc đó…. Trong khi tôi đã từng đến chỗ này, ngấc đầu thì thấy trên biển hiệu viết mấy chữ rồng cất cánh phượng múa: hotel Lợi Đức.

Một chút trí tuệ mơ hồ xẹt qua đầu óc nhưng lại nhanh chóng khiến người ta không thâu tóm được.

An Triết đã đưa tôi vào đại sảnh, xuôi theo mong thang rộng thoải mái hoa lệ đi tới cửa ngõ một phòng trên tầng hai phía Tây công ty hàng. Dọc đường đi, góc nhìn người qua lại nhìn công ty chúng tôi mà coi như không, chỉ cho cửa hộ gia đình kia, người phục vụ đeo nơ đỏ mới đưa tay ra rào cản hắn.

An Triết ko nói gì, chỉ nên không vui nhíu mày.

Xem thêm:

Chàng giao hàng tuổi eo hẹp lắm, vừa nói vừa dường như vội vàng: “Tiên sinh, nhà hàng quán ăn qui định không có thể chấp nhận được mang trang bị nuôi vào”

An Triết đáng tiếc hẳn đã trở nên đả kích khôn cùng lớn, tôi dám cược dịp hắn gửi tôi đi chắc chắn là không ngờ đến trường hợp này.

Tôi cười hắc hắc hai tiếng, tận lực dùng dòng điệu lấy lòng hướng về anh phục vụ: “Chúng tôi cơm trắng nước xong rồi đang đi”

Không biết có phải là quá đỗi bất ngờ không mà anh ta có vẻ như chấn kinh, mồm há hốc, cả một phút không nói được gì.

Không trường đoản cú chối chính là có cơ thỏa hiệp, tôi đập đập cánh tay An Triết, phải chăng giọng thông báo hắn: “Tips”

An Triết nôn nả lấy ví, đúc rút hai tờ tiền nhét vào trong tay anh kia. Chàng phục vụ như chợt tỉnh mộng, nuốm tiền vào tay nhưng mà mặt có vẻ như rất xấu hổ.

Sau lưng vang lên tiếng cười quý phái sảng của bầy ông, An Triết xoay đầu lại, lập tức cần sử dụng giọng nho nhã lễ độ mẫu mực nói: “Vương tổng, xin chào”

Vương tổng mà lại hắn nói là 1 người bọn ông trung niên lịch thiệp trên dưới tứ mươi tuổi, dáng người dân có hơi mập, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, nhìn bề ngoài giống một cô giáo trung học được lòng học sinh.

Ánh mắt cô giáo trung học sáng lên nhìn chăm chăm vào tôi, thậm chí còn khi bắt tay An Triết ánh mắt cũng không tồn tại dịch chuyển. Ông ta reviews chừng hai cha phút mới mở mồm giọng tán thưởng: “Vẹt đuôi dài nên không? Năm tuổi chưa?”

An Triết cười vẻ hơi ngại ngùng ngùng, tôi đoán hắn căn bạn dạng không biết tôi mấy tuổi. Vậy cứ tự ra mắt đi, miễn bài toán chọc giận hắn lát nữa ko được ăn bít tết. Nhưng mà Vương tổng này nhìn qua cũng chưa phải là người đáng ghét.

Tôi không biết vươn một chân ra, dù sao nó tương tự như tay cả. Tôi học theo An Triết nói: “Ngài khỏe mạnh không, vương vãi tổng. Tôi là Phan Phan”

Vương tổng sửng sốt một ít rồi mau chóng cười ha hả, vậy móng vuốt của tôi: “Xin chào, xin chào”

Chàng phục vụ bên cạnh cuối cùng cũng nói chen vào, khó xử nói với vương vãi tổng: “Vương tổng, lần khần vị này là bạn của ngài, nhưng mà mà, quán ăn qui định….”

Vương tổng gật gật đầu, trầm tư một ít rồi nói với An Triết: “Như vậy thì, phòng làm việc của tôi tất cả một khoảng sân lớn, cơm trắng trưa mang lại đó ăn, cầm nào?”

An Triết vui vẻ đồng ý.

Văn chống của vương vãi tổng ngơi nghỉ cuối tầng ba, gian xung quanh là phòng tiếp khách, bên phía ngoài cửa kính là 1 khoảng sảnh rộng gồm đặt mấy chậu hoa cỡ lớn và một bộ bàn ghế tinh xảo.

Chàng phục vụ đặt thực đối chọi trước khía cạnh An Triết, tuy vậy không thèm xem xét tôi. Tôi chen lên trước cũng coi thực đơn với An Triết, nói thật, tôi vô cùng rất muốn nạp năng lượng bít tết, nhưng chần chừ thân chim này rất có thể dung nạp được không? Cho dù có bít tết, móng chim của mình làm thay nào ứng phó được với dao nĩa đây? trong những lúc tôi đang bởi dự, An Triết đã chọn xong, tôi nóng vội nói: “Salad hoa quả, bánh vòng, nước chanh”

Chàng giao hàng lại há hốc mồm như dịp trước, kế tiếp nhìn về phía An Triết. Tôi nghe thấy giọng cười chũm nén của hắn: “Cứ làm cho nó”

Đồ ăn nhanh chóng được mang ra, An Triết và Vương tổng bắt đầu luận bàn công việc, nghe cho tới nghe lui vậy nên An Triết mong mỏi thuyết phục vương tổng hợp tác và ký kết với công ty hắn hợp tác cùng khai thác một hạng mục gì gì gì đó, vương tổng hiển nhiên cũng chính là dân làm ăn uống khôn khéo, không khẳng định cũng không phủ định gì.

Tôi không hào hứng với mẩu chuyện của họ trái lại miếng đậy tết của An Triết vô cùng thu hút tôi, tôi lần chần hết lần này đến lần khác tốt là tiếp cận đĩa thức ăn của hắn, cúi đầu ngửi thấy mùi mà lại cúi xuống lại ngửi thấy thơm.

Ăn chung với hắn?Ăn thế đo đắn có bị tiêu chảy không? dù sao tôi vẫn chưa quen lắm cùng với thân chim này.

Đau đầu!

Tôi chảy nước miếng nhìn cánh tay An Triết giảm thịt, mà lại mà giảm rất vụn, tôi không thể tinh được ngẩng đầu quan sát hắn, không phải cho tôi chứ?

An Triết nén mỉm cười đặt thịt ở bên cạnh bánh của tôi, tiếp đến vươn một đầu ngón tay đẩy tôi qua: “Đi ra nạp năng lượng của ngươi đi, đừng có thèm rớt nước miếng vào tô của tao”

Tôi khinh bỉ hắn, tôi là nữ giới sĩ, ai lại làm nên chuyện xấu phương diện thế? Không lưu ý hắn nữa, tôi lờ đờ quay về cái đĩa thân yêu của tôi.

Có người cười ra tiếng, là vương tổng, tôi nghe ông ta nói: “Người yêu thương thương động vật nhỏ dại như vậy thì tôi rất có thể tin tưởng”

Tôi tin dĩ nhiên thứ An Triết mong mỏi là công dụng này, nói thật, tôi không để ý An Triết lợi dụng tôi, cho dù sao hắn là người thứ nhất tôi chạm mặt sau khi tỉnh lại, cũng là người duy nhất quan tâm tôi chu đáo, hoàn toàn có thể làm chút chuyện mang đến hắn tôi cũng thấy vui.

Trên nhân loại này không tồn tại cơm trưa miễn phí, đạo lý này tôi sẽ hiểu từ lúc làm fan rồi.