Call me by your name sách

Call me by your name: mẩu truyện nảy nở vào đa số tuần ngày hè như một đoá hoa: đầy bất ngờ, mạnh mẽ và đẹp tươi đến nao lòng...nhưng lại tồn tại các nỗi buồn, đơn độc không thể thấu. Khi phát âm cuốn sách này, tôi khuyên chúng ta nên đọc chậm chạp để có thể cảm dấn hết câu từ, cảm thấy được tâm trạng nhân vật. Sau khoản thời gian đọc xong, thử lắng bản thân xuống, suy nghĩ và cảm giác xem tình yêu đẹp đẽ như chũm nào?

Mùa hè năm ấy, phần nhiều tia nắng thân quen lướt từng tia thông qua ô cửa rồi bửa mình xuống trên mọi trang sách đã hơi ám màu sắc của đàn ông thiếu niên có thiên phú âm thanh - Elio. Cậu là một người trầm tính, có chút nhạy bén cảm, ngây ngô, sở hữu trong mình một chổ chính giữa hồn ao ước manh dễ dàng vỡ, hoàn toàn trái ngược với những người đến sinh hoạt trọ trong công ty Elio. Oliver, đàn ông sinh viên 24 tuổi sáng dạ cứng cỏi, có trong bản thân đầy quyết tâm và nhiệt huyết. Hai người giống như sống bên trên 2 trái đất khác biệt, 2 trung khu hồn riêng biệt lẻ, nhưng lúc đặt gần nhau, bạn sẽ phải tưởng ngàng cùng với vô vàn điểm bình thường mà cả hai chế tạo ra.

Bạn đang xem: Call me by your name sách

*

*

Tuy chỉ vừa mới đến, Oliver lại hết sức cởi mở, thân mật và gần gũi với mọi fan xung xung quanh như thể đang quen biết tự lâu. Ban đầu, Elio lại cực chán chường với vấn đề phải dường phòng ngủ của cậu đến Oliver còn cậu thì chuyển sang hộ gia đình của ông ở gần cạnh vách, cậu phần lớn dành thờ"/i gian đến cô nữ giới Mazia của mình. Tuy vậy lạ thay, đầy đủ lúc Oliver bị thu hút vì những thiếu nữ khác, Elio đều cảm thấy vô cùng nặng nề chịu, không có lí vì nào cả, chỉ là thốt nhiên nhiên tức giận thôi(Đọc đến đây, tôi lại ao ước bật cười).

Review sách: Khí chất Bao Nhiêu, hạnh phúc Bấy Nhiêu

Elio không không giống gì một đứa trẻ mới lớn, không tồn tại một chút kinh nghiệm tay nghề nào về tình yêu và lại phải lao vào vào nó một cách bất ngờ đến nhịn nhường nào. Elio luôn luôn khăng khăng kia chỉ là việc ghen ghét, cơ mà cái xúc cảm khó chịu lúc nào tương tự như một cơn sóng trào trực dâng lên bất cứ khi nào Oliver gần gụi với ai mà không hẳn Elio.

Khi mùa hè cũng giống như khoảng thời gian của Oliver sinh hoạt lại bên Elio vẫn trôi qua được một nửa, Elio mới gật đầu tình cảm của mình dành đến Oliver. Cậu đưa ra quyết định nói ra vớ cả, nói ra chủ yếu tấm lòng của mình. Thật ra thời gian đó cậu cùng hết sức sợ hãi, sợ anh sẽ từ chối cậu, tệ không chỉ có vậy là cả hai có thể sẽ không chú ý mặt nhau lần nữa. Nhưng lại thật may, Oliver cùng thích cậu, anh gật đầu để mẫu tình yêu thực tình nhất, sâu đậm nhất của cả hai hoà quyện với nhau. Bọn họ tìm thấy ánh dương của mình, nguồn sống của bản thân mình mỗi lúc ở cạnh nhau làm phần đông việc đối chọi giản....nhưng hầu như việc đơn giản đó, đối với họ lại thơ mộng tới lạ thường. Nghĩ nhưng xem, khi ngồi kề bên người bạn yêu, làm cho điều gì là niềm hạnh phúc nhất? Câu trả lời là dù là làm gì, chỉ việc cùng với những người mình yêu thương thì lúc nào thì cũng là niềm hạnh phúc cả.

*

Họ ngồi bên nhau, ngẩng đầu nghe khúc nhạc mà đã nghe lừng chừng lần phát ra từ trước dương cầm chứa đựng vô vàn kỉ niệm trong 1 trong các buổi chiều liu riu gió và nắng thì ấm áp chưa khi nào là dịu. Elio và Oliver, họ đã bao hàm buổi hẹn hò đơn thuần mà xinh xắn như vậy đó. Ngay cả hồ nước chỗ họ thuộc tắm chung, nơi gồm hai đôi bàn chân cọ xát vào nhau, khoảng chừng sân khu vực mọi người tập láng chuyền đã tiềm ẩn bao nhiêu ánh nhìn đưa đẩy ân ái kèm theo là người nào cũng mang chút nào đó rất ham mê đối phương, hay căn vườn với những một số loại trái cây đậm chất mùa hè, đều toàn nhà nơi tp họ đi qua, đều công trình xum xuê lịch sử của nước Ý, đâu đâu đều tràn trề kỉ niệm tình yêu của họ, rất là mặn nồng.

Tôi còn nhớ, khi trước tiên họ có tác dụng tình, Oliver đã không chần chừ một giây nhưng nói với Elio: "Call me by your name và i"ll điện thoại tư vấn your by mine" nhằm rồi nhiều năm về sau, mỗi lúc nỗi ghi nhớ Oliver đến bất ngờ đột ngột làm Elio hơi nhói vào lòng, cậu đa số gọi tên anh một bí quyết vô thức, như call tên tín ngưỡng xinh tươi nhất cuộc sống mình.

Nhưng câu hỏi gì đến cũng trở thành đến. Ngày ấy, Elio sẽ mặc chiếc áo nhưng mà anh tặng ngay cho cậu, rứa ngăn đều giọt nước đôi mắt trong tan xuống để tiễn anh đi về đất nước mỹ thân yêu, tiễn anh về nơi quê nhà của anh, trong trái tim lại nhất thiết chỉ mong thời gian quay ngược lại, để cả 2 được yêu thương như thuở đầu...cậu trường đoản cú trách mình tại sao ngay từ trên đầu không nhìn nhận và đánh giá đoạn tình yêu này, tại sao không quan sát ra phần lớn "biểu hiện" của Oliver ngay từ đầu? Nhưng thời hạn vẫn cứ trôi, Oliver vẫn nên đi. Elio bây giờ đã thật sự không chịu được nổi nữa, cậu bật khóc.

Xem thêm:

Mùa hè này qua mùa hè khác, nắng và nóng hạ này qua nắng và nóng hạ khác, nhưng lúc này Oliver đã hết nơi đây, không còn nơi nước Ý này nữa.

​​Review sách: bị rung động Với Cô Đơn

Khi anh liên lạc lại với cậu, cậu mừng rỡ, hóa ra anh vẫn còn đấy nhớ cậu. Anh nói anh vẫn về Mỹ an toàn, họ share với nhau về hồ hết thứ. Nhưng một hôm, cậu tuyệt tin anh sắp đến kết hôn, cũng tốt, khẽ buông lời chúc mừng, tuy vậy hơn ai hết, cậu phát âm cậu đang đau như vậy nào. Ngồi mặt lò sưởi, cậu nức nở, tình yêu ngập cả hạnh phúc, giờ đồng hồ cười của mình cứ vậy nhưng mà kết thúc, mà lại dường như, chút dư âm ấm cúng vụn lặt vặt vẫn khiến cậu có thể nâng mình phải và sống giỏi những ngày tháng không có đối phương.

Để rồi 15 năm sau, khi gặp mặt lại nhau ở chốn cũ, cảnh đổi bạn không đổi, tình cảm họ giành cho nhau vẫn tốt nhất như thở cậu 17 còn anh 24. Vẫn còn đấy đâu đó nét mê mệt mê thuở đầu, tuy vậy chỉ tiếc, bây giờ đã gồm một bước tường vô hình hiện ra giữa hai fan họ. Đau đớn, giày vò là những cảm giác tôi cảm nhận cụ thể nhất qua vài trang cuối cùng. Dẫu vậy tôi vẫn hoàn toàn có thể mỉm mỉm cười khi nhận biết rằng cho dù có cách xu vạn trùng như vậy, bọn họ vẫn ghi nhớ về nhau, ghi nhớ về phần nhiều kỉ niệm tất cả nhau bên cạnh....chỉ là, họ không giống như trước kia nữa thôi.

"Tôi ghi nhớ đường"

"Anh lưu giữ đường" cậu vọng lại. Anh chú ý cậu, mỉm cười. Điều đó làm cậu vui sướng.

Có lẽ vì chưng cậu biết anh vẫn trêu chọc mình. Hai mươi năm thấm thoát như bắt đầu hôm qua, và trong ngày hôm qua chỉ là nhanh chóng hơn buổi sáng nay, với buổi sáng trong khi cách xa diệu vời. "Anh giống em" anh nói. "Anh nhớ tất cả mọi thứ" .Cậu dừng lại một giây. Nếu như anh nhớ tất cả mọi thứ, em mong mỏi nói, và nếu anh thực sự giống em, thì trước lúc anh tránh đi vào ngày mai, tuyệt khi anh vừa sắp đến sửa tạm dừng hoạt động chiếc taxi, vừa nói chấm dứt lời giã biệt với những người khác và chẳng còn điều gì khác để nói vào cõi đời này, lúc ấy, chỉ một lần thôi, quay nhìn em, dù chỉ với vui đùa, hay là thoáng nghĩ lại, những vấn đề đó có chân thành và ý nghĩa biết bao cùng với em khi ta từng ở bên nhau, và như ngày xưa, hãy nhìn thẳng vào phương diện em, nhằm em nhìn anh, và hotline em bằng tên anh.

Call me by your name: câu chuyện tình cảm chứa đựng chút xinh tươi đến mơ hồ, chút tuyệt vọng vì đầy đủ thứ bên cạnh tầm với, chút và lắng đọng của tình yêu âm thầm kín.