CÂU CHUYỆN BÚP BÊ CỦA AI

Soạn bài Kể chuyện: Búp bê của ai? trang 138 SGK giờ Việt 4 tập 1. Câu 2. Nói lại mẩu truyện Búp bê của người nào bằng lời đề cập của búp bê.

Bạn đang xem: Câu chuyện búp bê của ai


Kể chuyện: Búp bê của ai? trang 138 SGK tiếng Việt 4 tập 1

Câu 1. phụ thuộc lời kể của giáo viên (thầy giáo), em hãy tra cứu lời thuyết minh cho các tranh dưới đây:

*

Trả lời:

- Tranh 1: Búp bê bị bỏ quên trên nóc tủ cùng rất đồ đùa khác.

- Tranh 2: Mùa đông không có váy áo, búp bê bị rét cóng tủi thân khóc.

- Tranh 3: Đêm về tối búp bê bỏ cô chủ đi ra phố.

- Tranh 4: Một cô nhỏ bé tốt bụng thấy được búp bê nằm trong đống lá khô.

- Tranh 5: Cô nhỏ xíu may áo new cho búp bê.

- Tranh 6: Búp bê sống hạnh phúc trong tình thương yêu của cô nhà mới.

Búp bê của ai?

1. Nga là cô nhỏ bé ham đùa và chóng chán. đi dạo hè, Nga đòi bởi được bà bầu mua cho một nhỏ búp bê tương đối đẹp. Nhưng đùa được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê bên trên nóc tủ thuộc với các đồ chơi khác cho vết mờ do bụi bám.

Trời trở rét, búp bê chỉ gồm độc tuyệt nhất một loại quần lót. Bộ váy của búp bê đã biết thành Nga nghịch lột ra, bỏ đi đâu không rõ. Một đêm, lạnh lẽo quá, búp bê khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đã ngủ, thức giấc dậy hỏi:

- Sao em khóc?

- Em không có áo quần. Em lạnh lắm. Còn chị, may nhưng mà mũ áo gắn liền với tín đồ nên chị Nga không tháo dỡ ra được.

- Cô ấy tệ thiệt - Chị Lật Đật chép mồm - Cô ta bắt bầy mình làm trò vui, nhưng chẳng bao giờ chú ý tới chúng mình.

Búp bê nức nở:

- Em không thích sống với chị ấy nữa. Em đi đây.

2. Nói đoạn, búp bê tụt xuống ngoài tủ, tìm bí quyết leo lên tường, chui qua lỗ thông khá trên cửa ngõ ra vào, khiêu vũ ra phố. Chị Lật Đật hotline lại thế nào thì cũng không được. Chị gọi Nga. Mà lại Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật nuối tiếc rằng bản thân tròn xoay, không tồn tại chân. Ví như có, chị cũng trở nên bỏ đi nốt.

Xem thêm: Top 21 Bài Hát Tặng Anh Yêu, Lời Bài Hát Tặng Anh Cho Cô Ấy

Sáng hôm sau, bảy tiếng hơn, Nga bắt đầu thức dậy. Chú ý về phía tủ thấy trống trơn. Nga kêu rầm lên: “Ai mang búp bê của nhỏ rồi?” mẹ bảo Nga hãy chịu khó tìm búp bê ở góc tủ, trong gầm giường. Nga miễn cưỡng làm cho theo. Tuy nhiên còn tìm đâu ra búp bê nữa!

3. Đêm hôm trước, thoát được ra phía bên ngoài búp bê vui vẻ quá, chạy một mạch quý phái phố bên. Cơ mà đêm tối, trời lạnh, chẳng thể đi tiếp được, búp bê phải tìm đến một nơi bắt đầu cây to, đưa vào đống lá khô ai đã quét vun lại để trốn rét. Sáng sủa hôm sau, tất cả một cô bé đi ngang qua nom thấy búp bê trong đống lá, reo lên:

- Ôi con búp bê xinh quá, ai bỏ đi vắt này, hoài của.

Hỏi mấy công ty xung quanh không có bất kì ai nhận, cô nhỏ bé ôm búp bê về, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:

- Búp bê sao không tồn tại áo? Tội nghiệp, chị đã may đầm áo mang lại em.

Thế rồi, ngay tối đó, cô nhỏ nhắn hí hoáy cắt may đến búp bê một cỗ váy áo siêu đẹp. Rồi cô ôm cả búp bê đi ngủ. Trong vòng tay chăm lo của cô, dưới chăn len ấm áp, búp bê cực kì sung sướng. Nó thỏ thẻ mặt tai cô bé xíu đang mơ màng trong giấc ngủ:

- Chị ơi. Em hy vọng ở cùng với chị trong cả đời.

Câu 2. đề cập lại câu chuyện bằng lời nói của búp bê.

Trả lời:

Tôi là búp bê nhỏ. Hiện nay tôi đang sinh sống và làm việc rất hạnh phúc bên cô chủ mới Ngọc Lan của mình. Để đạt được hạnh phúc này, tôi đã phải trải qua một đoạn đường khá trắc trở.

Trước phía trên tôi sống ở khu phố bên cơ với cô công ty Minh Anh. Khi mới mua tôi từ shop đồ đùa về, cô yêu thương chiều tôi không còn mức. Cô tải cho tôi đầm áo mới, thắt nơ, buộc tóc mang lại tôi hàng ngày. Gồm đi đâu cô cũng có tôi theo. Cuộc sống của tôi hình như trên thiên đường. Tuy vậy những hôm sau đó, tôi rơi xuống vực thẳm của việc bất hạnh. Tôi bị cô chủ chẳng chú ý trong tủ cùng nhiều đồ chơi khác. Cô công ty đã bao gồm một chàng trai gấu bông mới. Tôi lại càng tủi thân hơn khi đôi cánh xinh đẹp của tôi trước đây không thể nữa, cô công ty đã quăng quật quên ở chỗ nào trong lúc kéo ra nghịch và cũng chẳng bi lụy mua mang lại tôi cỗ khác. Cô đang quên hẳn tôi. Tôi rất bi ai nhưng vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó cô nhà lại thương yêu tôi. Nhưng đợi mãi, hóng mãi….Cuối cùng vào một trời đông giá rét, không chịu nổi cách đối xử bạc nghĩa của cô chủ, tôi quyết tâm quăng quật đi. Hì học tập mãi tôi bắt đầu bò xuồng ngoài tủ, chui qua hành lang cửa số ra ngoài. Ra được khỏi nhà, tôi sung sướng chạy một mạch ra phố. Rồi trời càng thời điểm cành lạnh và tối. Băn khoăn đi đâu, tôi tìm tới một cội cây ven đường, nằm vùi trong gò lá khô, ngủ.

Sáng hôm sau, lúc ánh khía cạnh trời chiếu qua lớp lá cây cũng chính là lúc tôi bừng tỉnh. Đang hì hụi chui thoát ra khỏi lớp lá thì tôi bắt gặp ánh nhìn sáng trong trẻo của một cô nhỏ xíu mà bấy giờ chính là cô chủ Ngọc Lan của tôi. Thấy tôi tội nghiệp, cô Lan mang tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ. Cô còn chu đáo may tặng ngay tôi một cái váy vô cùng xinh xắn và đáng yêu. Cô còn hỗ trợ cho tôi một loại giường nhỏ ngay cạnh nệm cô để chị em lúc nào cũng có nhau.

Từ đó mang đến nay, tôi sống rất hạnh phúc. Thời gian nào tôi cũng âm thầm cảm ơn cô Ngọc Lan – cô chủ đáng yêu, vị ân nhân của tôi.

Câu 3. nhắc phần kết của mẩu chuyện với tình huống: cô công ty cũ gặp gỡ lại búp bê trên tay cô chủ mới.

Trả lời:

Một hôm, cô công ty cũ mang lại chơi bên cô chủ mới (thì ra bọn họ là bạn cùng lớp), đúng vào khi búp bê đang được cô chủ bắt đầu bế bên trên tay. Cô chủ cũ không phân biệt búp bê của chính bản thân mình vì búp bê tươi tắn, ăn diện lộng lẫy khác hoàn toàn ngày trước. Cô cứ tấm tắc khen búp bê của bạn đẹp. Búp bê mừng quá! chũm là từ bỏ nay, nó hoàn toàn có thể yên trung ương sống vui vẻ thuộc cô nhà mới xuất sắc bụng.

Ý nghĩa câu chuyện: phải ghi nhận yêu quý, giữ gìn đồ gia dụng chơi. Đồ nghịch là bạn giỏi của mỗi chúng ta, hãy biết quý trọng tình chúng ta đó.