Em nấu tình yêu thành món canh

You are watching: Xin Lỗi, Em thổi nấu Tình yêu Thành Món Canh review Mới duy nhất 10/2021 # đứng đầu Like in myphamlilywhite.com
Màu nềnSáng (Mặc định)Xám (Gray)Tối (Dark Gray)Tối (Dark Light)Vàng (Light)Vàng (Dark)Xanh da trờiXanh láTím nhạtĐỏ nhạt
Cỡ chữ14161819202224262830
Font chữRobotoArialTimes New RomanPatrick HandNoticia TextVerdanaTahomaPT SansRoboto Condensed
Mặc định

Đang xem: Em nấu ăn tình yêu thương thành món canh review

Cái thai gần một tháng, tôi chở Hạ Âu đi khám chưng sĩ.

Bạn đang xem: Em nấu tình yêu thành món canh

Khi ông bác sĩ trung niên bảo, Hạ Âu khoẻ, tôi vui lắm. Rồi về, tôi ban đầu sắc dung dịch bổ, hầm canh dinh dưỡng cho cô theo lời khuyên răn của bác sĩ.- Anh không thấy bất tiện à? – Hạ Âu nhòm vào nhà bếp, hỏi tôi đã bận túi bụi.- ko hề, anh vui vô cùng! – Tôi đuổi cô vào phòng khách ngồi nghỉ ngơi.Cô lại đi viết lách sản phẩm công nghệ gì đó.Sau bữa tối, tôi mang đi rửa bát, ra phát hiện nay trên bàn nước có mảnh giấy, bên trên là đường nét chữ của Hạ Âu:”Tặng Bân, tín đồ em yêu thương vô cùngEm nấu tình yêu thành món canhKhông gia vị, không bỏ đườngNhưng nêm chút cảm xúcSôi tràoEm nấu bếp tình yêu thành món canhNhững vui bi tráng đớn nhức gác lại bênĐể lửa nho nhỏRồi thưởng thứcEm đun nấu tình yêu thành món canhKhông phân bua không khoa trươngĐể nhiều lúc trong cô tịchMình em nếmEm làm bếp tình yêu thương thành món canhNhư hương thơm hoa lan xa mười dặm dù trời lặng gióThẩm thấu, mang lại và gửi lạiThanh thoátEm đun nấu tình yêu thương thành món canhKhông dục vọng không vật hóa học nhưng mặt đường dàiLo khi trái tình cảm chínNơi em vẫn rộn ràng—- Hạ Âu tặng—“Tôi vui sướng cố kỉnh mảnh giấy, đọc đi hiểu lại n lần, cho đến khi thuộc. Tiếp đến đi vào phòng, tựa cạnh bên Hạ Âu, hôn cô, bên thơ vợ.Cô cười bảo, tôi nịnh đầm.- Anh không nịnh vợ thì nịnh ai nào?Tôi định bảo cô nghỉ học đi, dẫu vậy cô không đồng ý, cô bảo, chỉ vài mon nữa sẽ giỏi nghiệp (cô học tập hệ Cao đẳng, chỉ tía năm). Cô nói sau này các bước sẽ bắt buộc tới bằng cấp.Tôi không lưu ý lắm đến bằng cấp, tôi chỉ lo ngại cho cô và đứa con trong bụng thôi.Tôi đã quyết định rồi, ngóng cô xuất sắc nghiệp sẽ có tác dụng lễ cưới. Cô vẫn thành cô dâu bé dại bé của tôi, mỗi tội lúc đó cưới thì bụng sẽ hơi to. Nhưng bất kể dù sao thì cô cũng trở nên rất xinh đẹp.Mà vẻ đẹp của cô sẽ là tài sản của tôi.Có một buổi trưa công ty tôi mất điện. Vậy yêu cầu tôi về sớm. Tôi định cùng Hạ Âu đi ăn trưa, một thể dắt cô dạo khu vui chơi công viên xem khỉ. Hạ Âu ham mê nhất loài động vật hoang dã tên là… khỉ, cô bảo chủng loại này tương tự tôi. Các lần cô nói cố kỉnh tôi số đông tóm cô lại phét vào mông mang lại vài cái!Hôm đó là ngày mùng 9 tháng 3, mặt trời lấp ló nắng nóng sau mấy đám mây.Tôi đỗ xe cách cổng ngôi trường một đoạn, vị Hạ Âu ko thích mọi người để ý đến hai chúng tôi.Tôi chưa đi mang đến cổng trường đã thấy Hạ Âu, cô đang đứng thì thầm với một người lũ ông, ko rõ mặt, chỉ thấy bờ vai siêu rộng.Đã thời trước tôi ko hỏi Hạ Âu rằng ngoại trừ tôi ra cô còn ai, vì những gì bao gồm giữa bọn chúng tôi, ví như hỏi nuốm sẽ xúc phạm cô.Tôi tin cô, tuy thế tôi không thể kiềm chế nỗi sợ hãi âu, tôi lặng lẽ âm thầm đến gần, nấp sau một cây to. Quan yếu nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ chú ý thấy khuôn mặt Hạ Âu đầy lớn khiếp, rồi phẫn nộ.Người lũ ông đấy nói gì, Hạ Âu im re mãi, trầm mặc một lúc, phương diện đờ đẫn. ở đầu cuối người bầy ông nói thêm 1 câu, chỉ thấy cô miễn cưỡng gật đầu, rồi đi vào trường.Người bầy ông vứt đi, lướt qua tôi, tôi nhìn hắn ta thù hận. Khi tôi phân biệt hắn chính là người lũ ông trung niên đang bao nuôi Hạ Âu hai năm trước, trái tim tôi ập lệ nỗi đớn đau, ngạt thở.Tôi trường đoản cú dặn lòng phải tin cẩn Hạ Âu, cô ấy không thể là con đĩ mà fan nào ước ao cũng hoàn toàn có thể sờ mó, cô ấy chuẩn bị là vợ tôi, là bà bầu của con tôi.Tối đó, Hạ Âu về bên đúng giờ, tôi quan tiếp giáp cô vô cùng kỹ tuy thế thất bại. Cô hệt như nước xanh và trong, tưởng cái gì rồi cũng nhìn thấu, nhưng quan sát mãi chả thấy gì.Tôi định hỏi cô về người lũ ông kia, dẫu vậy cô đang đau lòng bởi vì tôi. Nhưng mà tôi sẽ phải hỏi, ko tôi bị tiêu diệt mất.Tôi yêu cầu đi toa-lét cho lần thứ 4, rồi tảo ra new đủ kiêu dũng hỏi cô:- Hạ Âu.- Dạ, gì ạ?- lúc này ở trường có gì không? – Tôi vờ lãnh đạm lật coi nhật báo.- À, không tồn tại gì đặc biệt, như các ngày.- Thế… không chạm mặt cái gì không bình thường à? – Tôi lật báo sột soạt, nhưng lại thật sự không đọc nổi trên kia viết gì.Cô ấy chả nói gì, nhìn tôi xem xét. Tôi sợ tầm nhìn tinh tường của cô, thành ra tôi lại thành kẻ cất giếm. Tôi cấp thanh minh:- Ơ, à, anh chỉ ước ao hỏi em nhỏ xíu trong bụng bà mẹ có quậy không, trưa ni anh ngủ trưa, mơ thấy nó gọi tía ơi!Cô cười, trìu quí áp vào tôi:- mới một tháng, làm thế nào dám quậy? Đồ ngốc! Nhưng từ bây giờ em gặp gỡ một bạn quen, fan ta còn dạy em bí quyết an thai nữa!Cô cười tôi ngốc, tôi thiệt lòng ước ao giá bản thân thật sự là thằng ngốc mặt cô thì hay.Tôi thường xuyên ba ngày tức khắc xin nghỉ trưa sớm đi đón cô sinh sống cổng trường, tất cả tốt đẹp, chả tất cả chuyện gì. Tôi cũng không thấy trên mặt cô sắc nét gì bất thường. Nỗi thấp thỏm cảnh giác trong tôi đỡ dần.Chứng trầm uất khi với thai nghỉ ngơi Hạ Âu tương đối rõ rệt, cô thường xuyên than người con trong bụng làm cho cô sợ hãi hãi. Tôi cười cợt nói là bé tôi, em sợ hãi điều gì? Hạ Âu hỏi rất có thể bỏ mẫu thai này đi không, tôi giận đùng đùng mắng cô một trận, tuy vậy sau nghĩ, Hạ Âu còn quá trẻ, lần đầu làm cho mẹ, hẳn tương đối nhiều điều tôi buộc phải thể tất mang lại cô. Cần ngày làm sao tôi cũng đề nghị dỗ giành riêng cho cô vui.Hôm đó đang họp ngơi nghỉ công ty, tôi nhận được một lời nhắn của Đại Bản, hỏi tôi xem Hạ Âu vẫn làm loại gì? Hạ Âu đang ở đâu. Dịp đó khoảng tầm 10 giờ đồng hồ sáng, Hạ Âu có lẽ rằng đang học tiết 3. Vì thế tôi trả lời là cô vẫn ở trường. Hỏi hắn bởi vì sao, hắn không nói, bảo tao một thể mồm hỏi thôi mà, rồi cũng không trả lời tin nhắn của tôi.Tôi nghĩ sự việc không dễ dàng như thế. Đại bản xưa giờ trước đó chưa từng hỏi câu này, càng không khi nào hỏi thăm Hạ Âu. Giám đốc sale đang tổng kết số lợi nhuận tháng này, tôi nhìn ông ta, vẻ ngoài có vẻ tôi rất siêng năng chú, nhưng lại kỳ thực giả dụ hỏi ông ta là nam giỏi là nữ thì lúc đó tôi cũng đáp bừa.

Xem thêm: Lý Do Phải Sang Tiệm Sửa Xe Đường Lê Văn Quới, Quận Bình Tân

Rồi sau không chịu đựng đựng nổi, tôi sản phẩm lỗi xin chạy vào toa-lét, điện thoại tư vấn cho Đại Bản, hỏi nó nỗ lực rốt cục là tất cả chuyện gì. Đại bạn dạng nói, chả có chuyện gì, chỉ nói bắt gặp Hạ Âu đi bên cạnh phố.Đại bạn dạng buông thõng:- Dào ôi, đã bảo không tồn tại chuyện gì nhưng lại. Cũng chỉ là 1 trong những đứa con gái thôi, mày băn khoăn lo lắng cái gì? Tao bảo này, thiếu nữ sinh viên đại học đầy ra đấy, ưng ý thì hôm làm sao tao trình làng một đứa còn giỏi hơn mang lại mày!Nói xong gác máy.Tôi phải chăng thỏm gọi tới số của Hạ Âu, một giọng nói tao nhã vang lên: ” Số máy quý khách hàng vừa gọi hiện đang tắt máy…” càng làm cho tôi rét ruột, cả buổi cứ bể chồn.Trước đây, tôi nghĩ “phải tin người mẹ của bé mình”, tiếng câu thần chú ấy vô hiệu.Mãi mới tới trưa, cuống quýt đi tới trường, chúng ta cùng chống cô nói:- bây giờ Hạ Âu trốn học!Trái tim tôi lăn xuống tận đáy vực sâu. Dưới sân cam kết túc quan sát lên, giò lan trên cửa sổ phòng Hạ Âu vẫn rực rỡ thế, nghe nói giò lan Hạ Âu tự trồng.Hoa Lan tinh khiết quá, sao hoa bên dưới ánh khía cạnh trời dễ thương thế? Tôi chú ý hoa, công ty chúng tôi đều do dự Hạ Âu sẽ ở đâu. Tôi rất ý muốn tin cô, tuy vậy trong đầu tôi láo lếu loạn rối tung.Buổi chiều tôi long dong ngoài phố như thằng điên, xe đỗ vào công ty, tôi một mình rúm ró lảng vảng xung quanh đường, chú ý da trời đổi từ trắng sang trọng xanh, thành màu sắc cam chuyển màu đỏ, rồi sẫm dần. Tôi trải qua cửa tiệm bar yêu Lục, tôi nghĩ về Hạ Âu hoàn toàn có thể trong đó, đề nghị tôi cách vào, tra cứu khắp không còn trong bè lũ dân chơi xanh đỏ, không thấy. Ra khỏi quán bar tôi call cho số thứ Hạ Âu, vẫn tắt máy.Tôi vô vọng đến tận cùng, vẫn chín tiếng tối, đèn nê-ông làm việc cổng bar yêu Lục hắt nhẵn tôi thành gã lang thang tình sầu. Trên phố có những người vội vã lướt qua gồm người chậm chạp bước thản nhiên.Tôi như nhỏ chó rủ đuôi, tôi ngờ đâu đời tôi tất cả một ngày rũ rượi vì một người lũ bà.Không tìm thấy tôi vẫn luôn tự tin, hào hứng.Không ăn, không bật ti vi, không lên mạng, tôi ngồi sinh sống ghế sô-pha, chú ý lên mặt đồng hồ đeo tay treo tường. Kim giây chạy như bay, kim phút đi bộ, kim giờ đồng hồ di động căng thẳng mệt mỏi một nửa hình chào bán nguyệt.Chín giờ đồng hồ tối, cuối cùng cô ấy sẽ về.Cửa mở, cô đi vào. Tôi để ý thái độ cô, ko ân hận, không sợ hãi hãi. Cô chỉ mệt mỏi mỏi, nặng nề hà ngồi xuống sô-pha. Cô nhắm mắt, thở dài mệt nhọc.Tôi không hiểu biết gì nữa, tôi cũng mệt nhọc lắm rồi, tôi sợ đôi mắt có tầm nhìn lấp liếm giấu bí mật của cô lắm rồi, tôi cũng chả còn khá sức và kiên nhẫn đi tìm hiểu cô, tôi càng không tồn tại sự từ chổ chính giữa để đi đọc xem cô vẫn nghĩ gì.Tổn thương hay là không tổn yêu quý gì nữa, tôi đã dành cho cô tất cả chở che, cô đã để cho tôi đầy bản thân thương tích.- Cô đi đâu về?- Đừng hỏi, được không?Mặt lỏng lẻo, câu trả lời khó hiểu, bảo tôi làm thế nào chịu được?- Em đi tắm! Anh ngủ trước đi!Tiếp tục nè :Cô nhằm tôi lại một mình trên sô-pha, lấn sân vào buồng tắm. Tôi ngồi ỳ ra mười phút, rồi nhảy vào buồng tắm.Đá tung chiếc cửa phòng tắm, cảnh tượng cực nhọc quên lại hiện ra, tôi tưởng tôi đã không bao giờ còn thấy cảnh tượng ấy.Cô ấy vẫn vội vã sử dụng rượu nóng xoa bóp hồ hết vết tím bầm trên eo. Dưới tay cô là vệt eo đen thâm tím.Tôi không thèm nói một lời, giận dữ trừng góc nhìn cô. Đôi mắt vẫn lừa phỉnh tôi trong cả mấy năm của cô ấy cũng đang khiếp hãi nhìn tôi. Tiếp đến tôi như thằng điên bỏ ra khỏi nhà.Khi tôi lộ diện trong ánh mắt của Đại Bản, với đôi mắt mà về sau Đại bạn dạng tả lại là vằn tiết như mắt bò tót vào trận quyết đấu, làm cho cậu ta lúng túng kinh hoàng.- Trời, Bân, cậu làm sao thế?- Anh nói xem bây giờ anh đã thấy gì?- chiếc gì?- Nói ngay, tôi cần phải biết! lúc này anh thấy nhỏ đĩ ấy nghỉ ngơi đâu?Đây là lần trước tiên trong đời, tôi call Hạ Âu là đĩ, cơn máu nóng trong đầu giúp tôi phân phát âm từ bỏ này trót lọt tru.- Cô ấy sẽ nói gì rồi? – Đại bản kinh dị bảo – Ối giời ôi ông em tôi, bầy bà ấy mà, mày bài toán gì phải nóng thế, mày quan sát mày đây này – Nói rồi anh ta ngoác cánh tay ra ngoặc ôm tôi – Tóc thì dựng vùng lên này! – Nói xong anh ta mỉm cười gằn nhì tiếng, sử dụng một giọng hạ lưu nói – Đàn bà thì bao gồm con nào không có những lúc hứng tình? Huống hồ nước mày bảo trước nó làm cho nghề gì? A a a…!Hắn không nói hết, mặt hắn bị tôi quại một đấm trời giáng.- Tao hỏi mày chiếc đấy à? cha mày đã hỏi sáng nay mày thấy mẫu gì?Đại bạn dạng lấy đà tống vào ngực tôi một núm đấm trả đũa:- mày bị bé đĩ khiến cho phát điên rồi à? bạn bè cũng không nhận biết à? Tao nói thì mày làm cái gi được? sáng nay tao thấy nó, cục cưng của mày, với 1 thằng giai lấn sân vào khách sạn bán dâm. Mày còn ở đây thương xót gì cho nó, người mẹ nó làm cho điếm, nó còn điếm hơn hết mẹ nó! mày còn chưa thấy người ta đi xe hơi gì à? cái Benz của mày chớ hòng so sánh…Đại bạn dạng còn chửi một hồi, nước bọt phun tung toé. Tôi thì lúc nghe đến thấy chữ khách sạn sẽ đờ đẫn rồi.Cuối thuộc Đại phiên bản an ủi tôi mấy câu, kéo tôi đi uống rượu.Đêm say về, thấy Hạ Âu bồn chồn ngồi trên sô-pha, nghĩ mang đến lời Đại Bản, tôi chú ý mặt cô, mắt cô càng quan sát càng thấy không sạch thỉu, tôi giận điên lên, bèn lôi xềnh xệch cô lên giường chống hiếp!Ngày hôm sau, đôi mắt bị tia nắng chói tỉnh giấc dậy, đầu đau như búa bổ, thấy Hạ Âu cấp bưng đến chén bát canh giã rượu, vồ cập như xưa, dỗ tôi uống, trong khi chưa gồm ngày hôm qua.Tôi hoang mang, tôi quan sát sâu vào đôi mắt sóng sánh hồ nước thu của cô ý ta, thanh tịnh trong sáng, không một dấu gợn. Tôi không nghĩ ngợi ra được điều gì nữa. đề nghị cô ta là thiên sứ. Thiện lương?Tôi bất chợt thấy hai tay bê bát, gồm vết cấu véo, màu sắc tím xanh chọc cơn giận dữ, tôi xé toạc áo cô ta ra, ngay tức thì thấy dấu vết trên eo. Tôi hoàn toàn có thể hiểu đấy là dấu vệt của chiếc gì. Tôi có thể tưởng tượng 2 tay nhờn to mạp nhơ của người lũ ông kia, dâm ô vờn vê trên da thịt cô ta, làn da sạch thơm và mượt mà của Hạ Âu.Mà 2 tay đó chắc chắn rằng đã sờ soạng mọi thân thể Hạ Âu.Tôi hằn học nhìn cô ta, tôi đã có lần nghĩ cô ta là nhỏ đĩ trong trắng nhất trái đất này. Cô ta cũng quan sát tôi, ánh mắt sợ hãi.- tránh ra, tôi lên công ty!Tôi nói một cách nhọc nhằn cùng trống rỗng. Tôi hận tôi vì vẫn tồn tại thấy trong thâm tâm chút mến hại.Cô ngồi trên mép giường, dịch kiêng sang một chút, tôi phát hiện tại tay cô che bụng. Rồi tôi lạnh nhạt khoác áo đi khỏi nhà.Dưới bàn tay kia, trong bụng cô, không biết là dòng của nợ của ai! Xin Lỗi, Em Chỉ Là con Đĩ

Tóm tắt Chương 9: Em nấu tình yêu thành món canh: Xin Lỗi, Em Chỉ Là nhỏ Đĩ

CHƯƠNG TRƯỚCCHƯƠNG TIẾP

Xin Lỗi, Em Chỉ Là bé Đĩ Chương 9: Em nấu nướng tình yêu thành món canh

Review Chương 9: Em đun nấu tình yêu thành món canh – Xin Lỗi, Em Chỉ Là con Đĩ

Đọc tức thì Chương 9: Em đun nấu tình yêu thương thành món canh truyện Xin Lỗi, Em Chỉ Là bé Đĩ

Review truyện Xin Lỗi, Em Chỉ Là bé Đĩ

Truyện Xin Lỗi, Em Chỉ Là con Đĩ Review

7,381 | 53 15 chương

*

Xin Lỗi, Em Chỉ Là nhỏ Đĩ

Đánh giá

myphamlilywhite.com

Đọc truyện online, hiểu truyện chữ, truyện hay,truyện full. myphamlilywhite.com luôn luôn tổng hợp và update các chương truyện một biện pháp nhanh nhất.Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên Không, Đô Thị, Võng Du, Trọng sinh, Bách Hợp, Võng Du, Huyền huyễn, Khoa Huyễn, Quan trường, Quan gia, Ngôn tình sủng,Truyện cổ tích, Truyện cổ tích việt nam,cổ tích Grimm,Cổ tích Andersen,Thần thoại Hy lạp,Truyện ngụ ngôn,Truyện cười,Quà tặng cuộc sống, Góc cảm xúc, Góc phân tách sẻ