KÍNH VẠN HOA

Không ai chối bao biện Quý ròm là “thần đồng toán” của trường tự Do, tổ tiên môn đồ vật lý, sếp sòng môn hóa học, là niềm từ bỏ hào của tổng thể thầy cô và đồng đội trong những kỳ thi toán lý hóa cấp cho thành phố.

Nhưng cũng không một ai chối biện hộ thần đồng Quý ròm học cho khách hàng thì xuất sắc nhưng giảng dạy cho tất cả những người khác thì chả ra cái củ khoai tây gì, chỉ đáng là ông thầy hạng tép.

Năm ngoái, Quý ròm từng kèm cho anh bạn chí thân của nó Tiểu Long học. Hồi đó, tiểu Long hết sức dốt toán. Dốt quá, đâm ra sợ. Sợ cả môn toán lẫn ông thầy dạy dỗ toán. Ðang đi lơn tơn ngoại trừ phố, nhác thấy bóng dáng thầy Hiếu từ bỏ xa là nó chui tức thì vào lớp bụi rậm hay nơi bắt đầu cây mặt đường nhằm lánh mặt.

Quý ròm ngứa đôi mắt không chịu nổi, bắt tè Long mỗi tuần bố buổi ôm tập mang lại há nó ngồi dạy cho nó dạy.

Bạn đang xem: Kính vạn hoa

Dạy tức là giảng cho tất cả những người ta hiểu, giúp cho người ta khá lên. Ðiều đơn giản và dễ dàng đó ai cũng biết. Chỉ Quý ròm không biết. Nó càng dạy, thằng đái Long càng dốt. Thụ giáo Quý ròm một thời gian, tiểu Long mặt mày khờ câm. Trước khi được các bạn kèm cặp, tiểu Long chỉ sợ mỗi thầy Hiếu. Bây chừ nó sợ thêm thằng Quý ròm. Nỗi khổ trong lòng nó thoải mái và tự nhiên mà nhân đôi.

Ấy là tại Quý ròm quát tháo ghê quá. Quở quang nữa. Cơ mà ở đời cái sự nạt nộ chỉ làm cho người ta thất đảm chứ chẳng khiến cho người ta tuyệt vời ra. May mà cuối cùng bé dại Hạnh biết chuyện, ra tay can thiệp. Ví như không, thằng

Tiểu Long học tập chẳng hơi lên thì chớ nhưng tình các bạn giữa nó với Quý ròm còn có nguy cơ đổ bể chảy tành.

Tiểu Long chưa hẳn là nàn nhân duy nhất của Quý ròm. Chính bé dại Diệp, em gái Quý ròm, new thật thảm thương.

đái Long cho dù sao cũng là bạn, ưa thích thì ôm tập cho tới học, không say mê thì phủi áo vứt đi. Còn nhỏ tuổi Diệp là phận em út, sống phổ biến một nhà với Quý ròm, buộc cam chịu mẫu cảnh con giỏi nhép sống ở bên cạnh ông pháo ông mã, bữa học nào cũng bị giật tóc cam kết đầu, nước đôi mắt nước mũi tha hồ sì sụt.

Tiểu Long nhấn xét:

- Quý ròm tốt bụng nhưng nóng tính.

Nhỏ Hạnh ví dụ hơn:

- Quý không dạy dỗ ai được đâu!

Quý ròm không giận, chỉ rún vai:

- Tính tôi thế!

Tính thế có nghĩa là tính nóng vội, có nghĩa là muốn ai cũng thông minh như mình, cũng nghe một gọi mười như mình.

Xem thêm: Cách Làm Hoa Mai Bằng Đá Pha Lê Đẹp Rạng Ngời Đón Tết, Các Bước Làm Hoa Mai Bằng Đá Pha Lê

Quý ròm chấp nhận điều đó có nghĩa là nó hiểu yếu điểm của nó. Nó đọc nó cấm kị thầy thiên hạ.

Vậy nhưng mà đùng một cái, nó lại đi dạy. Mẫu chuyện đi dạy của nó tất nhiên nó che biến. Bé dại Hạnh ko biết. Cả lớp nó cũng không có ai biết.

À quên, tất cả một đứa biết. Ðó là Quỳnh Như. Trên Quý ròm dạy dỗ kèm cho bé dại Quỳnh Dao, em gái của Quỳnh Như chứ ai!

Ở trong lớp, về địa lý, Quỳnh Như nằm trong tổ 2, Quý ròm trực thuộc tổ 4. Quỳnh Như ngồi hàng bàn bên trái, Quý ròm ngồi dãy bàn bên phải. Về tính chất tình, Quýnh Như là giữa những đứa ít nói nhất phần bên trong khi Quý ròm mồm mép lúc nào cũng bép xép như tép nhảy. Hai đứa vừa cách nhau chừng vừa khác nhau, xung quanh năm phần nhiều không qua lại, mặt trời cùng mặt trăng cũng phương pháp nhau đến nuốm là cùng.

Cứ nói như Quý ròm là mặt trời Quỳnh như thể mặt trăng thì câu chuyện này bước đầu vào hôm khía cạnh trời bắt gặp mặt trăng lững thững 1 mình trên con đường về, mặt bi thiết xo cho tội.

Quỳnh Như xưa nay vẫn là đứa đằm tính, không nhiều khi biểu thị tình cảm ra ngoài. Quan sát nó như chú ý vào vách đá, chả biết được nó đã vui hay sẽ buồn.

Vậy mà bây giờ Quý ròm thấy nó ủ dột khác hoàn toàn ngày thường. Lại gần, lại thấy đôi mắt nó ngấn ngấn nước.

- Quỳnh Như! – Quý ròm gọi khẽ.

Quỳnh Như ngẩng lên rồi khom người xuống ngay.

- chúng ta sao thế? – Giọng Quý ròm dè dặt.

Quỳnh Như vẫn không đáp cơ mà chân đã đủng đỉnh lại.

- Ai doạ bạn hở?

Quý ròm lại hỏi cùng Quỳnh Như lại làm thinh.

Quý ròm chuyển tay gãi gãi chót mũi, băn khoăn quá. Nó chả hiểu nhỏ dại bạn nó đang chạm mặt phải chuyện gì mà thẫn thờ đến mà không buồn mở miệng.

Quý ròm loay hoay phỏng đoán, mong muốn hỏi tiếp vài ba câu nữa nhưng cảm thấy ngài ngại.

Nó quan sát quanh, tiếc nuối là nhỏ Hạnh vừa chia ly chỗ Ngã bố Cây Ðiệp. Dò hỏi số đông chuyện như thế này, phụ nữ với nhau mặc dù sao cũng một thể hơn.

- Em mình…

Như để gỡ rối cho Quý ròm, Quỳnh Như bỗng dưng buột miệng.

Quý ròm hoan lạc ngoảnh sang:

- Em bạn sao?

- Nó ng

h

ịch lắm, lại chẳng chịu đựng học.

Quý ròm cứ đinh ninh nhỏ tuổi Quỳnh Như dàu dàu như vậy thì em nó nếu không xẩy ra sốt xuất ngày tiết thì cũng trở nên chó ngớ ngẩn cắn. Cho nên nghe chúng ta trả lời, nó thở tấn công thượt, giọng xụi lơ:

- Tưởng gì! Em ai nhưng mà chẳng vậy!

Quý ròm bế tắc não nề, với qua cái vẻ xuôi xị của nó, Quỳnh Như dấn ngay ra điều đó.

Thế là Quỳnh Như lại ngậm tăm. Chả ai lại đi vai trung phong sự với người ngay từ trên đầu đã không hào hứng với câu

chuyện của mình.

Quý ròm hình như cũng thấy mình nóng nảy quá. Nó quan sát dáng đi lầm lũi của bạn, ngần ngừ:

- Thế…

Quý ròm ngóng Quỳnh Như xoay sang nhằm hỏi tiếp nhưng nhỏ dại bạn nó chẳng tỏ ý muốn gì muốn liên tục câu

chuyện. Bên cạnh nó, Quỳnh Như vẫn ghẻ lạnh bước, mắt cắm xuống vỉa hè.

- Em bạn làm việc lớp mấy rồi?

Quý ròm liếm cặp môi khô rang, tìm cách nêu một thắc mắc rõ ràng.

- Lớp bốn.

Lần này thì Quỳnh Như không thể làm ra vẻ không người nào đi cạnh bên mình. Nó đáp, đầu vẫn ko ngẩng lên.

- nắm em bạn học yếu lắm à?

- Ừ.


- Thì chúng ta kèm đến nó.

Quý ròm cố gắng đưa ra lời khuyên, dù trong tâm nó nghĩ lời khuyên của chính nó chả có giá trị gì. Không tồn tại lời khuyên răn dở ẹc đó, chắc Quỳnh Như đã và đang kèm mang lại em mình từ khuya rồi.

Quỳnh Như lắc đầu:

- cạnh tranh lắm!

- nặng nề lắm là sao? – Quý ròm không hiểu – công tác lớp bốn…

- công tác học ko khó! – Quỳnh Như cắt ngang – nhưng với một đứa bướng bỉnh như em mình thì

không ai có thể dạy được.

Lúc này cuộc đối thoại bắt Quỳnh Như buộc phải ngoảnh phương diện về phía Quý ròm, nhờ vào vậy Quý ròm thấy đôi mắt của doanh nghiệp mình vẫn còn đó hoe hoe đỏ. Nó ko nén được tò mò:

- Em các bạn bướng bỉnh như thế nào? bạn ra bài và nó nhất thiết không có tác dụng à?

- do vậy còn đỡ! Nó tiếp tục đánh mất tập, bẻ gãy bút thước, compa. Còn đổ toàn quốc trà lên sách.

Quý ròm thoắt rùn

mình. Bạn dạng liệt kê tội trạng có lẽ là siêu sơ sử dụng của Quỳnh Như khiến cho nó cảm giác như bao gồm một luồng gió rét thổi qua người. Hiện giờ thì nó có niềm tin rằng làm chị một tên quỷ con như vậy mà ko khóc mới là chuyện lạ.

- Biết làm sao được! – Mãi một lúc, Quý ròm bắt đầu tìm ra lời an ủi – đàn ông tuổi sẽ là chúa nghịch. May cơ mà em bản thân là con gái…

- Không! – Quỳnh Như th

nhiều năm – Em tôi cũng là con gái.

- các bạn nói sao?

Quý ròm thiếu thốn điều dancing dựng.

- Em mình là nhỏ gái! – Quỳnh Như bình thản đáp lại – tên nó là Quỳnh Dao.

Lần này thì Quý ròm biết chắc hẳn mình ko nghe lầm. Cặp đôi mắt nó mau chóng trố lên. Với nó ngây ngô hỏi lại:

- đàn bà à?

Quý ròm hỏi cho tất cả hỏi. Nó không hóng Quỳnh Như đáp, lại liên tiếp thốt ra gần như ý nghĩ trong đầu:

- lạ thật! con gái gì mà…

Ðang nói nửa chừng, Quý ròm đột nhiên im bặt. Nó cảm thấy cực tốt là tránh việc nói ra thừa nhận xét của mình.

Nhưng Quỳnh Như thừa gọi Quý ròm định nói gì. Nó đã từng có lần nghe đầy tai số đông lời ta thán về con nhỏ Quỳnh Dao chúa quấy rối này.

- bởi vì vậy bà mẹ mình bắt đầu không chịu nổi! – Quỳnh Như chớp chớp mắt, giọng chớm sụt sịt quay lại – bà mẹ mình nạt nếu mình không trị được Quỳnh Dao, bà bầu mình đang gửi nó sang sinh sống hẳn với cậu mình, nhờ cậu kèm cặp, dạy dỗ.

Tới đây thì Quý ròm đổ vỡ lẽ. Hóa ra bé dại bạn nó thút tha mếu máo nãy tiếng chẳng buộc phải vì quá chán chường em giá bán mình, mà bởi vì sợ em mình sẽ ảnh hưởng tống khứ thoát ra khỏi nhà.

Như thế là béo chuyện rồi! Quý ròm thom thóp nghĩ. Vào một lúc, nó xấu thần tưởng tượng ra cảnh nó và nhỏ dại Diệp sống mỗi cá nhân một ngả, thấy sự chia ly quả là khổ sở biết chừng nào. Chỉ tưởng tượng thôi nhưng ruột nó đã mong mỏi thắt lại.

Có mang lại một lúc lâu, Quý ròm lặng lẽ đi mặt cạnh nhỏ dại bạn đang gian khổ của mình. Các lần nó ước ao buột miệng một câu nào đó để phá vỡ bầu không gian nặng nài nỉ nhưng rút cuộc nó phân vân phải nói gì. Ðiều bạn nó đề nghị trong từ bây giờ không nên là hầu hết lời khuyên giải hay an ủi qua loa.

Quý ròm hiểu rõ điều đó. Cho nên vì thế nó lẽo đẽo đếm từng bước chân, ngực nặng như chèn đá.

- mình về nhé!

Tiếng Quỳnh Như bất ngờ vang lên giảm ngang số đông ý suy nghĩ lan man trong đầu quý ròm. Nó lag mình ngước lên, thấy góc phố đã hiển thị trước mắt:

Bạn về à?

- Ừ, tới bổ rẽ rồi. Bản thân quẹo đây!

- Khoan đã!

Quý ròm nóng vội vọt miệng, tới cả ngay tiếp nối nó đỏ bừng mặt về sự hoảng hốt của mình.

- Gì vậy hở Quý? – Quỳnh Như ngạc nhiên.

Quý ròm nói nhanh:

- Chuyện Quỳnh Dao ấy mà!

- Quỳnh Dao sao?

- nếu bạn và người mẹ bạn đồng ý…

Quý ròm chớp c

h

ớp mắt, thốt nhiên cảm hấy cực nhọc khăn. Nó ngó lơ chỗ khác, tặc tặc lưỡi:

- À, nói tóm lại là nếu không có ai phản đối, mình sẽ… dìm kèm mang lại Quỳnh Dao!

- Quý kèm?

Ðề nghị bất thần của Quý ròm khiến Quỳnh Như há hốc miệng.

- Ừ! – Quý ròm quay trở về – bạn thấy sao?

Còn thấy sao nữa! Ðược một “siêu học sinh” như Quý ròm kèm cặp là mong ước của bất kể đứa học trò lẹt đẹt như thế nào (mặc mặc dù cái ao ước đẹp đó gồm đến chín mươi chín phần trăm nguy cơ tan vỡ ngay sau buổi thụ giáo đầu tiên!). Nhưng có tài thánh Quỳnh Như bắt đầu biết được thực sự oái oăm đó. Trong mắt nó thời điểm này, sau sự hướng dẫn của “thần đồng” Quý ròm, mang lại lừa cũng hoàn toàn có thể đi thi toán thế giới nữa là con bé dại Quỳnh Dao chưa đến nỗi dốt quánh cán mai kia!

Ðó là chưa kể, Quý ròm là nhỏ trai, lại logic lanh lợi, Quỳnh Như tin rằng chúng ta mình gồm thừa kĩ năng để “trấn áp” nhỏ quỷ nhỏ ở nhà, bắt con nhỏ tuổi vào khuôn khép, cái trọng trách mà trước nay nó không tài nào đảm đang nổi.

Vì vậy, lúc Quý ròm hỏi “Bạn thấy sao?”, Quỳnh Như không cho thấy nó thấy sao cả, cơ mà bặm môi hỏi lại:

- Quý ko nói nghịch đấy chứ?

- Không.

- Kèm khơi khơi vậy hở?

- Ừ.

- không tồn tại một điều kiện gì?

Quý ròm mỉm cười, dễ dàng dãi:

- Không!


Tiếng “không” vừa hiên ngang thố ra Quý ròm sực ghi nhớ tới một chuyện, liền đổi thay hẳn dung nhan mặt:

- À quên, có. Gồm một điều kiện.

- Ðiều kiện gì?

Quý ròm nuốt nước bọt:

- các bạn không được nhằm lộ chuyện này cho bất kể ai trong lớp biết, đặc biệt là Tiểu Long và bé dại Hạnh.

Chương 2

Trưa đó, Quý ròm ko có gì chợp đôi mắt được. Nó nằm lăn qua lăn lại bên trên giường, đầu óc nghĩ ngợi lung tung.

Khi xung phong dìm dạy kèm Quỳnh Như, tình thật nó hoài nghi lắm vào tài năng của mình. Ðơn giản bởi không ai hiểu rõ nó bằng chính nó. Thằng tè Long hiền đức là thế, nhỏ tuổi Diệp ngoan ngoãn là thế, nó dạy còn không xong, huống gì dạy dỗ một đứa hết sức quậy như con nhỏ Quỳnh Dao, một đứa nhưng mà chỉ nghe các thành tích thôi nó đã ý muốn nổi da gà.

Trong thực trạng khác, đương nhiên Quý ròm không có thể chấp nhận được mình liều lĩnh như thế. Nhưng hồ hết giọt nước đôi mắt của Quỳnh Như đã có tác dụng nó mượt lòng.

Ðang xem xét miên man, nghe chuông đồng hồ thời trang điểm tía tiếng, Quý ròm đơ mình lồm cồm bò dậy. Nó phóng vèo xuống đất, tía chân tứ cẳng chạy ra sau đơn vị rửa phương diện nhoáng loáng rồi hấp tấp dắt xe cộ đi.

Nhỏ Diệp quá bất ngờ nhìn ông anh:

- Anh đi đâu cơ mà luýnh quýnh thế?

- Mày trẻ em hỏi làm chi!

- Anh chưa lau mặt kìa.

- Kệ tao.

Quý ròm gấp rút nhấn bàn đạp. Nó hẹn với Quỳnh Như đúng cha giờ chiều sẽ xuất hiện ở nhà bạn nhưng hiện thời nó mới ra khỏi nhà, thiệt đoảng quá!

Nhà Quỳnh Như nằm sâu trong một ngõ hẻm đất ngoằn ngoèo, hơi khó tìm, nhưng với Quý ròm thì chẳng ăn nhằm mục tiêu gì. Sau mười lăm phút đạp xe, nó đang đứng ngay trước căn nhà có cổng rào bằng gạch cơ mà Quỳnh Như tế bào tả.

Nó dáo dác chú ý vào bên phía trong sân. Ngay sau cổng rào là cây hải đường lập lòe hoa đỏ tít bên trên cao. Phía bên trái nhà, một cây khế lỏng chỏng trái, chả rõ là khế ngọt tuyệt khế chua. Xa rộng nữa, một cây cau đứng đơn lẻ bên một chiếc giếng đá có dấu hiệu rục rịch rêu. Ở phía trên sao như là thôn quê quá! Quý ròm ngơ ngẩn nhủ bụng cùng lại hòn đảo mắt chú ý quanh, hồi hộp khi ko thấy Quỳnh Như đâu.

Ðang ngóc cổ nghiêng ngó, Quý ròm bất chợt giật phun người lúc nghe tới một tiếng hotline thình lình vang lên sát bên cạnh:

- Ê!

Quý ròm cách lui một bước, quay đầu dòm tứ phía.

Nhưng nó chẳng thấy bao gồm ai làm việc quanh đó.

Trong khi Quý ròm đang phân vân đo đắn mình gồm nghe lầm hay không thì tiếng call khi nãy lại bất ngờ vang lên:

- Ê!

Quý ròm quá bất ngờ quá. Nó mở to mắt và có được chân xoay một vòng thiệt nhanh. Vẫn thế. Tức là vẫn chẳng có người nào khác, ngoài một mình nó đứng lơ ngơ đó.

- Thầy là thầy Quý nên không? Hì hì, thầy đừng quay nữa, choáng váng lắm! nhỏ ở bên trên cây ổi này nè!

Lần này cố cho tiếng điện thoại tư vấn cụt ngủn là 1 tràng líu lo, liến thoắng. Dựa vào vậy, Quý ròm xác minh được ngôn ngữ phát ra từ bên trái.

Nó thò đầu qua loại cổng rào thấp, ngoẹo cổ nhìn.

Hóa ra ở bên cạnh cây hải đường còn có một cây ổi. Nhị cây mọc liền kề nhau nên những khi nãy Quý ròm không nhìn thấy cây ổi thấp tiểu này.

Nhưng đó là nói khi nãy. Bây giờ thì nó không phần lớn phát hiện ra cây ổi mà còn phát hiện nay trên cây ổi tất cả một con bé bỏng đang ngồi cụ vẻo, mồm nhai chóp chép.

Con nhỏ nhắn trạc tám, chín tuổi, mặt mày sáng sủa, tóc cột túm phía sau bằng sợi thun. Nói theo cách khác con nhỏ xíu rất xinh, chỉ hơi ốm một chút.

Thấy Quý ròm hiếu kỳ nhìn mình, nó giương hai con mắt đen láy nhìn lại, ko chút bỡ ngỡ.

Quý ròm ngờ ngợ:

- Em là Quỳnh Dao đề nghị không?

C

n bé to

é

t mồm cười:

- Thầy đoán giỏi ghê! bé là Quỳnh Dao.

Nói xong, nó cấp tốc nhẹn nhảy xuống đất, rảo bước về phía Quý ròm với thò tay kéo cánh cổng khép hờ, miệng cấp tốc nhẩu:

- Chị Quỳnh Như đi tất cả chút việc, kêu bé đứng đây đợi thầy.

Quý ròm méo xẹo miệng:

- Em chớ kêu anh bởi thầy. Cũng đừng xưng con. Anh chỉ hơn em gồm mấy tuổi hà.

- Mấy tuổi thì mấy tuổi chứ! – Quỳnh Dao chu miệng – Chị Quỳnh Như bảo nói từ từ bây giờ thầy đang dạy con. Cơ mà dạy tức là phải tôn làm thầy rồi.

- Trời đất, tính năng này chỉ là dạy kèm thôi. Như chị Quỳnh Như vẫn kèm mang đến em học vậy mà.

- con không biết! – Quỳnh Dao bướng bỉnh – Hễ ai dạy dỗ con, bé đều kêu vậy hết!

- gắng khi chị Quỳnh Như dạy dỗ em, em cũng xưng hô như thế à?

- đúng ra là vậy!

Quỳnh Dao gật gù y như tín đồ lớn. Ðang làm cỗ làm tịch trịnh trọng, nó bỗng dưng nhe răng cười cợt khì khì:

- cơ mà từ bé dại con kêu chỉ bằng chị quen rồi, không sửa được!

Rồi không nhằm Quý ròm vặn vẹo vẹo tiếp, nó mở rộng cánh cổng, giục:

- Thầy vô công ty ngồi nghỉ, đứng đây đưa ra cho mỏi chân!

Quý ròm lẽo đẽo đi theo Quỳnh Dao, bụng kêu khổ thầm. Trước lúc tới nhà Quỳnh Như, nó không cho là sẽ gặp gỡ một nhân vật khó đối phó như vậy. Vào sự tưởng tượng của nó, Quỳnh Dao chỉ là 1 con nhãi ưa quậy phá. Một nhỏ nhóc ưa quấy phá thì dễ làm cho bực mình mà lại cũng dễ trị. Trên tuyến đường đến đây, Quý ròm đang kịp nghĩ về ra những cách ứng xử tương thích đối phó cùng với cô học trò sắp tới đây của mình.

Nhưng hiện nay thì Quý ròm nhảy ngửa. Hóa ra Quỳnh Dao là một con ma lanh không đơn giản và dễ dàng chút nào. Nhỏ quỷ bé không chỉ tốt quậy phá, còn giỏi lý sự lại khôn cùng ương bướng. Suy xét của nó tuy vậy chỉ là xem xét ngây thơ của một đứa trẻ, dẫu vậy lối ăn uống nói tinh tế của nó rất khó bắt bẻ. Chỉ từng chuyện xưng hô thôi, nó đã làm cho Quý ròm ý muốn khóc thét rồi.

Quỳnh Dao lưỡng lự thầy nó bụng đang thuôn thót. Nó dẫn Quý ròm vô nhà chỉ loại ghế gỗ bao gồm tay vịn, hớn hở nói:

- Thầy ngồi chơi, để con đi rót nước!

Quý ròm ngồi xuống, âm thầm thở một tương đối dài, không hiểu tài mồm lưỡi của bản thân biến đi đâu mất. Từ bây giờ nó chỉ mong Quỳnh Như giường về đến nhà. Dịp này, họa may chỉ bao gồm Quỳnh Như mới gỡ túng thiếu được đến nó thôi.