MẸ CHỒNG

"Mày chả làm sao, mi là nhất. Đi ra ruộng thì đi luôn đi. Buổi ngày thì mải đi chơi, về tối tắt khía cạnh trời đổ lúa vào xay. Thao tác không khoa học chỉ bao gồm nghèo xuyên suốt đời bé ạ."

***

"Con nghèo thì bà bầu cũng nghèo theo, nên đừng có mà trù ẻo."

Ngày nào lũ tôi cũng khá được nghe "dân ca với nhạc cổ truyền" miễn phí từ hai chị em con đơn vị bà thế Thao.

Bạn đang xem: Mẹ chồng

*

Cụ trong năm này tám mươi tuổi rồi, bé dâu ráng thì hơn tứ mươi tuổi. Nghe đâu bảo thời trước cụ sức yếu, sảy mấy lần bắt đầu sinh được chú Tự. Do là bé cầu tự đề nghị bà chiều chú lắm, từ bé dại tới lớn mong mỏi gì được nấy. Ngày chú từ bỏ cưới cô Tin bà cầm cũng chẳng thích lắm, vị cô Tin học hết cung cấp một là ngủ rồi. Tuy thế chú Tự nhất quyết nên cụ buộc phải cắn răng tổ chức triển khai lễ cưới. Cưới kết thúc cô Tin sinh ngay tắp lự tù tì ba người con gái, ráng cứ bĩu môi mãi là đồ phân vân đẻ.

Cụ bảo cô Tin, liệu nhưng sinh thêm thằng cu nối dõi, kẻo lúc bố chúng nó đi gái lại ngồi mà khóc. Phụ nữ là con tín đồ ta. Cô Tin nghe chũm bực bản thân bảo, "con gái là con fan ta, nhỏ dâu đích thực mẹ cha mua về, chũm sao mẹ không đối xử giỏi với con đi, con nào chả là con, đàn ông mẹ có ở trong nhà chăm bà mẹ đâu, toàn thân con hầu hạ." Bà rứa hừ một cái rõ nhiều năm rồi quay phương diện vào tường, chẳng nói gì thêm.

Mỗi ngày đông đảo nghe thấy mẹ chồng con dâu nhà cụ kẻ xướng fan tùy, hay hơn hết xem kịch nói bên trên VTV1 mỗi buổi tối thứ bảy. Hôm nào không thấy hai bà bầu con cụ gượng nhẹ nhau, là thấy thôn hiu hắt hẳn.

Có một sớm, tôi vừa cho kem tấn công răng vào miệng, thấy bà thay nhà mặt hậm hực gào toáng lên:

"Tay tao bưng trầu, đầu tao đội lễ, tao rước ngươi về chiếc nhà này, chứ không hẳn con giun chiếc kiến nó tha mày về mà lại mày do dự lớn biết bé, đi không thưa về không gửi."

"Mẹ ngủ ngáy o o, đấm bảy ngày chả hự, bé thưa gửi kiểu dáng gì? Mà nhỏ đi bừa chứ đi đâu nhưng mà thưa với gửi, mẹ bớt bớt cái tính bảo thủ đi."

"A, tao cổ hủ, ngươi chê bà già này cổ hủ, nhằm tao gọi ông chồng mày về coi nó có cho mày một trận không, mày dám chê người mẹ nó à?!"

"Mẹ đi mà lại gọi, bé chả ngán. Chị em chửi xong xuôi rồi thì ra ăn uống bánh quấn đi không nguội."

"Tao không ăn."

"Không ăn tận trưa mới bao gồm cơm đấy, lát bọn trẻ về nó nạp năng lượng hết lại chả kêu. Bà tứ bún có tác dụng riêng cho người mẹ đấy."

"Hừ, cái bé mụ tứ bún chỉ khéo mồm, chào bán thì đắt, mi chỉ khéo vẽ vời tốn tiền."

"Thế người mẹ có ăn uống không?"

"Chả ăn thì sao?"

"..."

Tôi mỉm cười nuốt cả kem đánh răng.

Cả làng tôi mọi biết bà rứa Thao là địa nhà hết thời, ai ai cũng sợ cụ. Ngày gắng còn con trẻ còn khỏe, đanh đá duy nhất làng, chẳng ai dám động đến cụ. Cụ mà không hiểu biết nhiều sao cô Tin chịu được đa số gần nhì mươi năm. Dường như ngày cô Tin mới về làm cho dâu, có tác dụng bà chũm tăng áp suất máu mấy lần, nỗ lực còn dọa thắt cổ từ tử. Vậy là cô giảm ngay mẫu màn tuyn, nối thành cái dây khá dài treo thòng lòng tự nóc bên xuống, rồi bảo cụ leo lên. Chũm tức thừa chửi ầm lên, nói cô ý muốn giết cụ. Cô phì mỉm cười bảo là rứa tự mong muốn chết, nếu như không muốn chết thì xuống phòng bếp ăn cháo cá đi ko nguội nó tanh. Vắt chọn cháo cá. Vừa nạp năng lượng vừa hừ, hừ, hừ.

Chú Tự đi làm xây dựng mãi bên dưới Quảng Ninh, 1 năm chẳng về được mấy lần. Bà cố kỉnh tuổi già tuyệt ốm, giỏi nũng, hay giận. Chỉ tất cả cô Tin mới trị được cụ. Mỗi lần hàng xã nói cô khổ, vớ được mẹ ông chồng ghê gớm, cô cười hi ha, "người già với con nít là một, dỗ dành riêng một tí là ngoan như bống ấy mà." ban đầu mọi tín đồ nghĩ cô ranh mãnh ý tứ, chỉ ra rằng cô bố phải, sau rồi phát hiển thị cô chẳng bao giờ đi nói xấu mẹ chồng ở bất kể đâu. Thành ra từng ngày thấy mẹ con cô "hát tuồng", ai cũng dỏng tai lên nghe rồi mang đi mua sắm trong hầu hết vụ dưa lê kế bên ruộng. Nhưng bà rứa gắt gỏng là thế, tuy nhiên đi đâu cũng một câu con Tin đơn vị tôi, nhị câu con Tin đơn vị tôi. Sau hàng xóm cũng quen, lại nghĩ cứng cáp cô Tin với bà chũm kiếp trước là nghiệt duyên, kiếp này phải trả nợ, cả đời kết dính nhau.

Xem thêm: #1 Giàn Phơi Quần Áo Inox Đôi, Giàn Phơi Đồ Đôi Ống 25 Vuông Đế Đôi Inox Hp2

Hàng ngày hai người tranh chấp toàn chuyện lông gà vỏ tỏi. Từ những việc hát ru nhỏ tới việc tắm mang đến lợn, mà ở đầu cuối toàn bà gắng thua. Vừa ăn vừa thua, vừa phơi lưng cho bé dâu bóp thuốc vừa nhâm nhẩm chửi biết thế ngày xưa tao nghiền thằng Tự lấy đứa những chữ hơn. Học những nó new ngoan. Cô Tin mỉm cười ha hả, làm gì có ai nhiều chữ bởi mẹ, văn thơ mẹ cả dòng chuồng trâu nhà mình chứa không hết.

"Cha tiên sư ba mày..."

Một hôm, cô Tin cuống lên đi tìm kiếm bà cụ. Chả là lừng chừng bà nạm nghe ai nói chú Tự gồm bồ. Cố gắng là cụ bỏ ăn, nằm liệt hai ngày. Cô Tin gọi chú tự về gấp, chú bảo bận không về được. Sáng sau cô đi chợ, về thì ko thấy thế đâu. Cô tìm bên trên buôn bản dưới, rồi hoảng hốt chạy ra ao, ra giếng, không thấy láng người. Cô cuống lên gọi điện thoại, "mẹ anh bị tiêu diệt rồi anh bao gồm về không hả? không thấy mẹ anh đâu, anh về tức thì còn kịp kiếm tìm xác."

Chú tự về nhanh như một cơn gió, tứ giờ chiều đã có mặt ở nhà, sản phẩm xóm cung cấp tìm nỗ lực từ trưa ko nghỉ. Thấy chú về cô khóc toáng lên, tấn công chú thùm thụp, miệng liên tiếp sao tiếng anh bắt đầu về, không thấy chị em đâu cả, không thấy mẹ đâu cả. Thiu không còn cả bánh giò rồi.

"Mới bao gồm từ trưa thiu nỗ lực nào được?"

Cả nhà: "..."

Không biết cầm cố chui từ bỏ đâu ra, khắp cơ thể lấm lem. Cô Tin nín bặt cả khóc. Cả xóm trắng mắt. Ai nấy hầu như thở phào. Còn chưa kịp phào dứt thì cụ bổ lăn cù ra đất, mọi tín đồ lại tán loạn đưa cầm đi trạm xá cấp cho cứu. Bác bỏ sĩ bảo nắm bị tụt tiết áp vì chưng quá đói. Rồi chưng sĩ nguýt cô Tin một cái rõ dài, "đúng là 1 mẹ nuôi được mười con chứ mười nhỏ không nuôi nổi một mẹ."

Cô Tin: "..."

Truyền được nửa chai đường thì bà ráng tỉnh lại, thấy con dâu khóc mếu máo cụ xì khía cạnh ra: "mày định khóc bây giờ cho đủ nhằm lúc tao bị tiêu diệt mày ko khóc nữa cần không?"

Cô Tin: "..."

"Bánh giò gồm mang theo không?"

Cô Tin: "..."

"Biết tức thì mà, chỉ gồm giả bộ thảo hiền đức là giỏi."

Chú Tự, cô Tin: "..."

Có mẹ ck giỏi nạp năng lượng nói nó khổ gắng đấy.

Cô hỏi cụ, mẹ trốn sinh sống đâu cả ngày mà tìm mãi không thấy. Bà núm hừ một cái, trốn trên mẫu hố mối bãi chè sau đơn vị chứ đâu. Ngươi cứ hễ tí là đầu óc lú lẫn, bã đậu.

"..."

Trưa ngày tiếp theo bà gắng được về nhà. Sau khi ăn xong bát cháo con gà tần thuốc bắc, cố kỉnh gõ loại gậy xuống đất, bắt chú từ quỳ xuống trước bàn thờ cúng ông nỗ lực Thao. Còn chưa kịp nói gì cố gắng đã phang túi bụi.

"Con chó bao gồm đuôi, con người có ý thức. Vk anh trong nhà bán mặt mang đến đất, bán lưng cho giời, nhằm anh ra bên ngoài ăn chơi đàng điếm hả?"

"Con ko có."

"Tôi quản anh có hay là không hả? Tôi là tôi biết hết, anh chê tôi già mắt nhát anh định qua khía cạnh tôi phỏng? Đường mặt đường là thằng đàn ông, văn học chữ nghĩa bề bề, thần l... Nó ám thì mê mặc lòng. Tôi nói anh biết, bên tôi chỉ gồm mình bé Tin được có tên trong gia phả. Mấy con hồ ly quạ cái kia đừng hòng bước đi vào. Anh khôn hồn thì biết đường cơ mà về nhà hối lỗi với vk con. Tôi chỉ có tía đứa cháu, tôi không yêu cầu cháu trai, anh thích đi tìm kiếm con hoang bé ở thì cút khỏi cái nhà này. Hừ, hừ, hừ."

Sợ bà gắng tăng máu áp, cô Tin xua chú ra nhà ngoài, buổi tối đó cô ngủ cùng bà. Sáng sau cô bảo chú: "mẹ bảo tay bà mẹ bưng trầu đầu mẹ đội lễ mẹ rước tôi về, bắt buộc nhà này của tôi. Anh cứ chọn đi, bà cố gắng chả sinh sống được mấy nữa, bà chỉ gồm mình anh, anh sống sao thì sống."

Nửa tháng sau người ta thấy chú trường đoản cú xách ba lô về, tiếp nối đi theo mấy ông thợ cả sinh sống làng thừa nhận mấy công trình xây dựng nhà văn hóa thôn bản.

Còn bà ráng và cô Tin ở nhà vẫn cất bài xích ca đi thuộc năm tháng.

"Thế gian được bà xã hỏng chồng. Bên mày thì hỏng cả ông lẫn bà."

"Không đề nghị đều là con bà bầu à?"

"Tao mà lại đẻ ra cái loại chúng bay à?"

"Thế ck con chui ra từ loại lỗ nẻ nào?"

"Cái các loại rạch giời rơi xuống chứ sao."

"Rồi rồi, nhỏ thần nhỏ thánh, sét tấn công không chết. Người mẹ ngồi im nhỏ kỳ lưng, trơn tuột là ngã gẫy cổ bây giờ."