NƯỚC ANH TRONG MẮT TÔI


Du kế hoạch Anh – Tôi đến nước Anh vào một ngày đầu tháng 10 lúc tuổi đời bắt đầu tròn nhị mươi cùng với nhiều háo hức với kì vọng. Dù đã làm được đi trải qua nhiều vùng đất hào hoa và tỏa nắng khác của Châu Âu, nước anh trong tôi vẫn luôn có một chỗ đứng nhất định.

Bạn đang xem: Nước anh trong mắt tôi


Là tháp chuông Big Ben, ước London, sông Thames xuất xắc cung điện Buckingham. Là cô phụ nữ Bridget Jones cá tính hay đái thư Elizabeth Bennet trẻ trung và tràn trề sức khỏe đến thú vị trong ‘Kiêu Hãnh cùng Định Kiến’. Là những bóc tách trà buổi sáng sớm hay là vườn hồng duyên dáng. Là xe pháo buýt nhì tầng tốt bốt điện thoại cảm ứng cũ kĩ nhưng đỏ rực. Vương quốc anh trong tôi bấy tiếng vừa cổ kính vừa kiêu sa, mặc dù cũng đủ màu sắc nhưng khóa lên trên toàn bộ là chút gì đấy bàng bạc, xa xưa một trong những tác phẩm điện ảnh mà tôi được xem.

Nhắc đến nước anh thôi là đủ làm cho tôi đắm mình trong giờ đồng hồ thở lâu năm và hai con mắt sẽ lại chợt mơ mộng như cô bé xíu 17 thủa nào, cầu ao có được một chuyện tình lãng mạn trên tuyến đường phố London vào lúc Giáng Sinh.

Xem thêm: Lời Bài Cát Bụi Cuộc Đời - Lời Bài Hát Cát Bụi Cuộc Đời

 

*

Bác quý công ty chúng tôi lắm, bảo từ thời điểm ngày mấy đứa đến chưng có người thủ thỉ cùng, nhà bếp cũng thật sạch sẽ và êm ấm hơn. Nhớ về chưng tôi sẽ luôn ghi nhớ được mấy hộp kem được bác tâm nhằm sẵn phía trong gầm tủ lạnh, hay như lần bác bỏ ngồi rầu rầu trong nhà bếp khi ông chúng ta cùng nhà bất thần chuyển đi ko một lời chào. Chưng nói như trách “Dù sao thì đã và đang ngồi uống bia chổ chính giữa sự cùng mọi người trong nhà vài bận. Bác chỉ việc một câu chào đơn giản và dễ dàng thôi, nhưng mà sao khó khăn quá…” Cứ nhớ cho đây tôi lại thấy nao nao vào lòng.

Những tháng ngày 11, nước Anh bắt đầu buồn, một chất ảm đạm rất riêng. Cái đau buồn trong yên ổn ả được mặc định cho thời đặc điểm đó hằng nămchứ không phải cái đau khổ héo úahanh hao như ở một vài nơi khác. Trời tối lại với những bước chân hối hả hơn. Đây cũng là lúc tôi lênh đênh trong mớ câu hỏi về bản thân cùng cuộc sống. Chuyện học. Chuyện nhà. Chuyện người. đại dương lớn còn có đại dương, mọi tháng nguồn vào học va vấp buộc phải những thua thảm ê chề khiến tôi giật mình quan sát lại bản thân tôi chỉ như nhỏ ếch nhỏ dại lần đầu biết bao gồm những khung trời lớn hơn. ít nhiều lần tôi ngơ ngác tự hỏi mình đang ở đâu trong cuộc sống mình, hồ hết điều tôi tự huyễn hoặc bạn dạng thân trước giờ hay thậm chí là là mục tiêu của đời tôi, trong phút chốc bỗng sụp đổ như chưa từng tồn tại. Tôi ngơ ngác. Thẫn thờ. Đau đáu.

Nhưng sau cơn mưa là các ngày nắng ráo, trải qua mùa đông là mang đến mùa xuân. Giờ đây khi nhìn lại, tôi nhận biết nước Anh đã mang lại tôi nhiều hơn là kỹ năng trong sách vở và giấy tờ và những chuyến đi với trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Linh hồn của một non sông không chỉ nằm tại những tòa nhà, con đương hay đầy đủ địa danh. Nó là sự tổng hòa của văn hóa, thiên nhiên cùng con người được xen kẹt giữa vượt khứ, lúc này và tương lai. Cuộc sống đời thường ở xứ sở mù sương này đã mang lại tôi thời hạn để tìm lại bạn dạng thân, để hiểu hơn về cuộc sống thường ngày thế kỉ 21 sang 1 lăng kính sâu sắc nhiều chiều. Tất cả một điều mà tôi chắc hẳn rằng rằng: thừa qua biên giới về thời gian và ko gian, nước anh trong tôi đã mãi mang trong mình một màu bàng bạc cổ kính, là xứ sở mù sương với đa số cây dù liêu xiêu trong gió kể tôi phải kiên định và quyết chổ chính giữa đến cùng trong hành trình của mình.Lạ lùng dẫu vậy rất thực cùng rõ nét. Hòn đảo ấy đã hóa trung ương hồn tôi bởi thế đó.