PHIM HOPE CỦA HÀN QUỐC

Ấu dâm, một tệ nàn đáng báo động hiện nay. Khi phát âm báo, coi tin tức, thời sự thỉnh thoảng lại thấy tin về xâm sợ trẻ em. Thật xứng đáng buồn.

Bạn đang xem: Phim hope của hàn quốc

Những đứa trẻ con đó có tội tình gì đâu và lại nỡ lòng nào đối xử với bọn chúng như vậy. Các em còn vượt nhỏ, quá thơ ngây để nên trải qua rất nhiều chuyện như thế. Rồi khi phệ lên nó sẽ trở nên nỗi ám ảnh kinh hoàng với các em.

*

Nữ bao gồm trong phim "Hope"

Và sau đây tôi xin được giới thiệu một bộ phim về đề bài đó, chính là bộ phim truyện mang tên “Hy vọng”.

Bộ phim nhắc về mẩu chuyện của cô gái nhỏ tuổi So-won, tám tuổi. Em cũng tương tự bao bàn sinh hoạt cùng trang lứa khác, cũng ngày ngày tới trường rồi về nhà, vô tư, hồn nhiên, được gia đình yêu thương, như vậy là niềm hạnh phúc lắm rồi cơ mà một biến đổi cố mập đã xảy ra làm biến hóa cuộc đời em hoàn toàn sau đó.

Đó là 1 trong ngày mưa khoảng tã, hôm kia như đa số ngày em sẽ tới trường học tập nhưng trê tuyến phố đến ngôi trường em đã chạm chán một người đàn ông trung niên cùng ông ấy mong muốn mượn cho dù của em, em đồng ý. Ông ta đã lôi em mang đến khu dọn dẹp vệ sinh bỏ hoang để triển khai tội ác của mình, một tội ác đáng ghê tởm với vĩnh viễn đã thay đổi cuộc đời em.

*

Hope được xây dựng dựa vào vụ án gồm thật từng gây chấn cồn Hàn Quốc.

Em được chuyển vào bệnh viện trong tình trạng ngất và hôn mê, trên người em lúc này đầy rất nhiều vết bầm tím lớn bé dại đang xen nhau, khuôn phương diện sưng húp và cả đa số vết thương ứa máu. Ba bà mẹ như bất tỉnh lịm đi lúc phải chứng kiến một cảnh tượng thừa đỗi nhức lòng như này, bà mẹ em đã khóc như thể cần thiết nào rất có thể khóc được nữa và nói: “Trên nuốm giới có nhiều đứa trẻ con như vậy. Trên sao con gái tôi phải gánh chịu đựng chuyện này.”

Còn bố mặc dù vô thuộc đau lòng dẫu vậy vẫn cố gắng không được nhằm nước đôi mắt rơi, chưa hẳn vì bố không yêu đương em mà lại vì bố phải mạnh mẽ mẽ để sở hữu thể kề bên mẹ cùng lúc này, không thích mẹ em nhức lòng thêm nữa. Tất cả những khoảng thời gian rất ngắn bố đã yếu lòng cùng khóc nên ba đã buộc phải núp vào góc buổi tối để không cho người khác nhìn thấy, nỗ lực gạt đi những giọt nước mắt ấy rồi trở về hiện thực, đưa ra quyết định chính xác đó là kí vào giấy cam kết để bác bỏ sĩ làm cho phẫu thuật đến em vì bây giờ em sẽ không còn đi lau chùi và vệ sinh như thông thường được nữa, các cơ quan tiền của em đầy đủ bị tổn hại nghiêm trọng.

*

Sau khi tỉnh dậy tự ca phẫu thuật, em sợ hồ hết thứ xung quanh, nhắc cả bố mình. Trong những lúc em đi lau chùi không kiểm soát được và em không cảm giác được là em đã đi ngoài trên giường bệnh, ba đã vén đầm em lên để lau chùi và vệ sinh thì em đã chuyển đổi thái độ thành sốt ruột và nói: “Không. Cun cút đi!”

Biến cố đó sẽ là các ký ức gớm hoàng đeo dính em không dứt, ám ảnh tâm lý em tất cả lúc bự lên.

Xem thêm: Vở Bài Tập Toán Lớp 4 Trang 90, 91 Bài 158, Giải Vở Bài Tập Toán Lớp 4

Lúc xảy ra vụ việc, em đang định gọi bố mẹ nhưng thiết yếu được vày “Khi xẩy ra chuyện, bé nghĩ tía rất bận.”

Người lớn lúc nào cũng bận rộn, đôi khi họ vẫn không để ý và quên mất câu hỏi lo cho con của mình, thân thiện con nhiều hơn bởi vì 1 phần nào bọn họ cũng suy nghĩ họ đề nghị kiếm thật các tiền để con bao gồm một cuộc sống hạnh phúc hơn, chưa phải khổ như mình bây chừ nên các khi chạm mặt chuyện con cũng khó có thể mở lời ra nói chuyện với cha mẹ để yêu cầu sự trợ giúp, bởi lúc ấy con đang nghĩ bố mẹ đã hết sức bận, sẽ không tồn tại thời gian đâu.

Sau vụ việc đó, em vẫn luôn luôn bị ám ảnh tâm lý, lo âu không cho bố đến ngay gần mình cùng không muốn đi học vì “Con hổ thẹn về chuyện đó. Bé sợ các bạn sẽ biết.” rồi đã cười.

Trên giường bệnh em luôn luôn nghĩ với đã gọi “Ôi ao ước chết quá! hiện giờ con đang hiểu câu đó có nghĩa là gì.” Em chỉ muốn ngủ mãi mãi để không khi nào tỉnh lại, để không phải hồi tưởng lại sự kiện tởm hoàng với đáng gớm tởm đó thêm một lần nào nữa, để không thể phải đau lòng đồng thời nên bây chừ em sẽ hiểu “Ôi mong chết quá…” là như thế nào rồi.

Nhiều dịp em mong mình ngủ dậy thời gian có thể quay ngược thời hạn trở lại, có thể sống một cuộc sống thường ngày bình dị như thời điểm trước, vẫn vô tư, hồn nhiên như ngày nào.

Khi kể lại kẻ thủ ác, em vẫn bi quan và ám hình ảnh “Chú người xấu đó muốn mượn ô, bé đã mang lại chú ấy mượn. Tuy thế mọi fan đều nói đó là lỗi của con.”

So-won đã làm những gì sai cơ chứ? Em có làm cái gi đâu mà lại đổ lỗi đến em, ví như trách thì đề nghị trách kẻ đã làm tổn thương em chứ? Em chỉ là 1 cô nhỏ xíu tám tuổi thôi mà.

Khi đọc tin mình sắp tất cả em, mình sẽ được trở thành chị nhưng mà em lại không vui mà lại rất bi đát “Con không đủ can đảm bế em nữa, hại làm dơ người em.” Em luôn luôn nghĩ mình hết sức bẩn, kể cả có cọ trôi sạch kích cỡ nào đi chăng nữa thì các vết dơ dáy đó cũng quan trọng nào có thể rửa trôi được nên những lúc bế em em đã rất sợ, sợ làm dơ người em.

*

Em đã cần chịu đựng vô cùng nhiều, em đã khổ cực ra sao, phải cố gắng vực dậy từ rất nhiều tổn yêu thương đó, đã dũng mãnh kể lại trở nên cố hôm đó để làm chứng trước tòa do em không muốn một ai đó sẽ lại buộc phải trải qua hầu như sự việc hệt như em. Ấy vậy mà, điều khoản thật bất công khi đang xử phát hắn – fan đã có tác dụng em sống không bằng chết, chỉ bỏ tù hắn 12 năm, nó sao có thể đền bù được mọi tội ác mà lại hắn sẽ làm, đã gây nên cơ chứ? bên trên đời này còn tồn tại pháp phương pháp nữa không, còn tồn tại công bởi nữa không?

Hắn lấy vì sao là đã say rượu, cầm sao lại ra tay tàn độc như vậy, xóa hầu như dấu vết khi đã thực hiện hành vi không bởi cầm thú đó, ai nhưng tin được cơ chứ.

Hope, có nghĩa là hy vọng nhưng mà sao lại không tồn tại một chút hy vọng nào lúc kẻ thủ ác không bị xử lý yêu thích đáng trước pháp luật, khi mà điều khoản có cũng như không. Đã không hề ít vụ việc ấu dâm tuy nhiên không được cách xử trí thỏa đáng, bao gồm kẻ cơ hội sau còn ra làm cảnh sát…

Bộ phim còn là một lời cảnh tỉnh cho việc đó ta, nhất là các bậc phụ huynh, xin đừng bởi vì bận không ít việc nhưng mà không cân nhắc con mình, chúng ta phải bảo đảm các em ngoài những vấn đề như thế. Đừng để mang lại lúc xẩy ra rồi lại dằn vặt bản thân mình thì cũng đã quá muộn rồi.