Truyện học sinh địt nhau

Cô bé nhỏ nhắm xay mắt, thả lỏng,chỉ còn biết đắm đuối trong tầm tay ấy. Tư năm, kể từ lúc còn là họcsinh cấp hai, tình yêu học trò, tình ái đầu, chưa lúc nào hai đứa gầngũi đến thế!
*
- Bất ngờ, …. Một nụ hôn. Hai khung hình dính mang nhau, cậu bé xiết to gan lắm, vòng tay đầy đủ rộng để che chở cho cô bé. Cô bé nhắm xay mắt, thả lỏng, chỉ với biết đắm đuôi trong tầm tay ấy, cảm giác thật dịu nhàng, thật ấm cúng và cũng thật, thật, thật hạnh phúc. Bốn năm, kể từ khi còn là học viên cấp hai, ái tình học trò, ái tình đầu, chưa bao giờ hai đứa gần cận đến thế!

Buổi sáng tiếp giáp tết. Gió. Rét. Một cậu học sinh trung học, quàng chiếc khăn len dày cộp, đứng yên ổn dưới nơi bắt đầu cây mặt đường. Thỉnh phảng phất cậu lại ngước lên nhìn những chiếc xe ở khách hàng từ phía xa, rồi lại cúi xuống, đứng đó, hóng cái gió, hóng hồ hết hạt mưa bụi, và nếu đứng cạnh, ai đó rất có thể nghe thấy phần lớn cơn ho.

Bạn đang xem: Truyện học sinh địt nhau

- Ho thế ngoại giả đứng đợi gió hả!

- Xin lỗi, tớ đã chờ bạn gái tớ các bạn ạ!

Hai đứa nhìn nhau, đắm đuối, trong khi không còn tồn tại hình hình ảnh mấy dòng xe đã chạy bên trên đường, trong khi không cảm thấy nhỏ gió mạnh dạn đang thổi nữa. Lặng lặng…. Rồi phá lên cười.

Mưa vẫn rơi, càng lúc càng dày hạt. Cô bé xíu thích hứng đầy đủ giọt mưa, tuy vậy ngay bây giờ thì không có gì tâm trí nhưng tinh nghịch nữa. Trên chiếc xe đạp điện màu trắng, ai đó bắt gặp một cô bé xíu quàng một mẫu khăn len dày khộp ôm chặt một cậu bé bỏng với một dòng khăn tương tự y y như thế.

- lúc này cho t về chống trọ của cậu nhé? không gian tưởng như chìm xuống, lâu tởm khủng, ngoài ra những bố giây rồi nhưng cậu nhỏ nhắn chưa trả lời ây. Tớ ý muốn nấu cơm cho chính mình trai tớ được không?

- Cậu biết nấu cơm trắng hả?

- Này.

- Á .. á á…một cái chí bẹo đau điếng giành riêng cho cái câu nóicoi thường người khác.

cho t về nhá…. đi mà…… đi mà…đi mà. Để tớ hotline về bảo bọn chúng nó đi chơi đã.

- cấp tốc lên.

- Tuân lệnh bàtrẻ ạ!

Chiếc xe đạp đi cấp tốc hơn, cô nhỏ nhắn nhét thiệt sâu nhì tay vào biu áo bạn trai mình, bao phủ lấy cậu thật chặt, thật chặt.

- Yeah! tới công ty rồi!

- Đúng là phòng nam nhi có khác, lộn xộn vắt không biết.

- chúng nó biết hôm nay cậu về nên cố tình bày ra đấy.

- Hứ, ai mà biết chúng nó tốt là cậu nhỉ?

- Em sở hữu xôi mang lại anh này, ăn uống đi, em dọn phòng.

Cậu nhỏ xíu sững sờ nhìn chằm chặp vào mắt cô bé. Gồm cái nào đấy bất ngờ, không tự tin ngùng, và trong khi cả niềm vui … thật khó tả. Lần thứ nhất cô nhỏ bé xưng hô như thế. Lần trước tiên cậu bé bỏng thấy bạn nữ mình…. Thật khó khăn tả.

- Này, hâm không muốn thử làm anh bạn ta một đợt hả?

Bất ngờ, …. Một nụ hôn. Hai khung người dính đem nhau, cậu bé nhỏ xiết dũng mạnh lắm, vòng tay đầy đủ rộng để bảo hộ cho cô bé. Cô bé bỏng nhắm xay mắt, thả lỏng, chỉ còn biết đắm đuôi trong tầm tay ấy, xúc cảm thật nhẹ nhàng, thật ấm áp và cũng thật, thật, thật hạnh phúc. Tư năm, kể từ khi còn là học sinh cấp hai, tình yêu học trò, ái tình đầu, chưa khi nào hai đứa gần gụi đến thế!

- Không cho người ta thở nữa à?

- Tớ yêu thương cậu!

Một thú vui mãn nguyện, cô bé ngả vào lòng cậu bé, bẽn lẽn, rụt rè, và….thật là vô duyên khi ai kia không cảm giác cái vui tươi khó tả của một thiếu hụt nữ. Từ lúc được công nhận là yêu thương nhau, cô nhỏ nhắn nhớ rõ đây là lần thứ hai cậu nói loại câu ấy. Rõ ghét!

- năm nay cậu định thi ngôi trường gì?

- ngoại thương.

Im lặng, dường như có cái gì đó đang ngăn lấy cổ cô bé………….

- Cậu thấy mệt khi nói một câu hoàn hảo à?

Cậu nhỏ nhắn ngay chớp nhoáng ôm chặt cô nhỏ nhắn vào lòng, dường như cậu nhận biết điều gì đó, hình như là tôi vừa làm tín đồ ta giận. Cậu vốn kiệm lời. Nhưng hôm nay kiệm lời thật không đúng lúc. Điều ngờ nghệch ấy cũng thật dễ dàng thông cảm cho một phái mạnh trai lớp siêng toán của một trường chuyên gồm tiếng. Nhị đứa cùng quê, cái thời trẻ con con, loại thời nhưng cô nhỏ nhắn vẫn lưu giữ nguyên văn mẫu câu nói thiệt «dễ thương» của cậu bé:«tao mê thích mày». Vào cung cấp ba, cô bé nhỏ thi đậu một trường chăm trên Hà Nội. Nỗ lực là xa nhau. Nạm là khoảng cách, cái khoảng cách đã làm bọn chúng nó đổi khác cách xưng hô, «tớ yêu cậu». Rứa là mon nào cũng đều có một ngày nhà nhật, một đứa dậy sớm, đi gần tía tiếng xe khách nhằm được chạm chán người yêu, ngồi bên nhau, cả ngày và ngoài ra lần nào cũng có đứa yêu cầu lau trộm nước mắt lúc tiễn người ấy lên xe cộ ra về.

Cả nửa tiếng đồng hồ qua, cô nhỏ bé vẫn cứ nép chặt vào lòng cậu bé.

- Tớ vẫn thi sư phạm

- Tớ sẽ cố gắng thủ khoa để du học, hiện nay thì em nấu cơm trắng đi chứ nhỉ?

Mùi thức ăn uống thơm nức tỏa ra khắp ngôi nhà trọ chật hẹp. Nhị đứa đóng cặt cửa. Cô bé trổ tài làm bếp nướng cùng cậu bé xíu thì lúc nào cũng đứng ôm chặt mang cô tự phía sau. Cô bé xíu thích lắm cái cảm hứng được bạn ta ôm từ vùng sau ấy.

- Kì này hiệu quả của cậu cụ nào?

- Không giỏi lắm. Tớ không tự tin là mình vẫn đậu thủ khoa nữa.

- Sao thế? tại mua điện thoại cảm ứng thông minh nên suốt cả ngày tán tỉnh các em chứ gì?

- gồm mỗi em này thôi ạ!

Một ngày ở bên tình nhân trôi đi nhanh như khi người ta vùi đầu vào giải một bài bác thi khó. Lại cái cảm giác … khó khăn tả khi 1 đứa buộc phải lên xe để đi về một địa điểm xa cả trăm cây số.Lần thứ nhất hay đứa đều thấy được hai hàng nước mắt trên mắt nhau. Dòng xe đã đi xa….

- Ngố ơi, lên tới nơi chưa?

- Mình chia tay đi.

- Cậu…? thằng bé xíu chết lặng người khi quan sát vào chiếc dòng tin nhắn ấy.

- lũ mình vượt xa nhau.

- T ko chấp nhận.

Xem thêm: Tuyển Việt Nam Dự World Cup 2022 Của Đt Việt Nam

- Tùy cậu.

- tại sao?

- Tớ phải một tín đồ ở bên cạnh.

- Đấy chưa hẳn là lí do. Trên sao?

- Tớ có fan khác rồi.

- Tớ ko tin.

- Tùy.

Thằng bé úp mặt vào gối. Khóc. Nó lưu giữ lại phần đông gì đã xảy ra hôm nay. Nó ghi nhớ lại thời điểm cô nhỏ nhắn xào nấu. Nó phát âm đi gọi lại sáu tin nhắn nó vừa nhận. Bắt buộc tin nổi.

Nó vẫn đếm. Tất cả là nhì trăm bảy mươi tía tin nhắn, với vỏn vẹn hai chữ TẠI SAO. Hai trăm bảy mươi hai ngày. Riêng rẽ ngày cuối cùng có thêm một tin nhắn được nhờ cất hộ đi trước lúc lên sản phẩm bay.

Những ngày phân tách tay. Ngoài thời hạn cho một lời nhắn ấy, nó không làm bất cứ một bài toán gì ngoại trừ mấy môn toán, lí, hóa và tiếng anh. Cuối kì thiếu thốn chút nữa thì nó sẽ trượt tốt nghiêp. Cùng với 30 điểm trong kì thi đại học và 625 điểm TOFEL. Nó nhấn ngay được học tập bổng toàn phần đi Mĩ sáu năm.

Tám năm sau kể từ ngày ra đi, cậu nhỏ nhắn ngày nào hiện giờ đang là tổng giám đốc của một tập đoàn chi tiêu đang nổi lên vào nước. Cậu có được toàn bộ những trang bị cậu mong ước từ khi còn nhỏ. Một ngôi biệt thự, một mẫu xe mercedes sang trọng, và vị thế cao vào cuộc sống.

Tám năm. Cô nhỏ bé ngày nào bây giờ cũng khôn xiết thành đạt. Sau khi tốt nghiệp khoa sư phạm toán, với khả năng của mình, cô xin vào tạo nên một tập đoàn đầu tư bất đụng sản. Một tin vui new đến với cô sẽ là cô được thăng chức làm giám đốc marketing.

Hình như thể trớ trêu, nhị ngời họ gặp gỡ lại nhau, lần đầu tiên từ khi phân tách tay, lại chính là buổi làm việc thứ nhất của cô với ban người đứng đầu trên cương vị giám đốc marketing. Vị tgđ mà cô sẽ liên tiếp trực tiếp làm cho việc, đó là mối tình đầu nhưng mà cô đã từng... Anh không thể nhìn bạn tình cũ của thời áo trắng bởi con đôi mắt ngày làm sao nữa. Cô không dám nhìn anh đầy thú vị như xưa nữa. Bọn họ để chổ chính giữa vào công việc?

Một mon sau, trong phiên họp giao ban mặt hàng tháng, vị tổng giám đốc ở tập đoàn lớn cô đang làm cho việc, chưa phải là anh nữa.

Mười một tiếng năm mươi chín phút ban đêm ấy. Cô cảm nhận hai tin nhắn.

Tin nhắn thiết bị nhất:“Tớ xin cậu. Nếu như là cậu yêu tớ thực sự, góp tớ một việc, làm cho ơn, quên tớ đi và đừng xuất hiện nữa”.

Tin nhắn đồ vật hai.“Việc trang bị nhất, xin lỗi, tớ không quên cậu được. Câu hỏi thứ hai thì tớ bao gồm thể“.

Cô úp phương diện vào gối, khóc các lắm. Cô khóc giống hệt như chín năm về trước, và đúng là tám năm một trăm bố mươi sáu ngày, khi cô gửi tin nhắn nhắn phân tách tay. Khóc nhiều hơn cả chiếc ngày cô đứng nhìn anh cách qua cửa soát vé tại sân bay. Cô không hề nhớ ngày hôm ấy mình đã vui tuyệt buồn. Hôm ấy cô sẽ đến, mang đến để tiễn tín đồ mình yêu đi xa, để chứng kiến ước mơ của tín đồ mình yêu thành hiện tại thực, gống như chàng đã từng nói với cô. Trong khi chưa có việc gì liên quan đến anh cơ mà cô không kiếm hiểu. Ngày biết anh đỗ thủ khoa cô cũng biết, cô cũng khóc nhiều, cô ao ước nói ra vớ cả. Cô muốn vấn đáp tin nhắn TẠI SAO của anh. Nhưng lại không thể. Anh còn phải ôn thi TOFEL nữa.

Bây giờ đồng hồ cô lại khóc. Tại sao anh lẩn thẩn thế? tại sao ngần ấy năm, anh không tìm cho mình một người con gái mới, rất có thể thay cô … nạm cô âu yếm cho anh.

“Không có cô bé nào trường đoản cú nguyện quan tâm cho tớ như thể cậu! sau này đón tớ sinh hoạt bến xe pháo nhé!”

Điện thoại rung bạn dạng nhạc mà lại hai đứa cùng cần sử dụng ngày trước. Tin nhắn thiết bị ba, à không, nhị trăm tám mươi hai, là tin nhắn mà lại cô ngóng đợi, có thể chờ suốt cuộc đời mình.

Rồi cô thiếp vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết, giấc ngủ êm đềm nhất mà cô có được…!

Thanh Định

Mỗi tháng phân mục Ngữ pháp tình yêu vẫn tổng hợp các loạt bài theochủ đề thế thể, để bạn đọc rất có thể sẻ chia, xuất xắc cảm thông, cùng trao cho nhau những tình cảm nóng áp. Đồng thời khi tham gia vào diễn dàn chúng ta có cơ hội rinh phần thưởng thu hút của ban tổ chức.

Chuyên đề đầu của mon 12 sẽ cùng quý độc giả share những câu chuyện:"Tình yêu với sựdâng hiến". Mỗi siêng đề sẽ sở hữu được giải thưởng cuốn hút 1000 000đ dành cho nội dung bài viết cảm đụng nhất.

Nhằm khơi gợi hầu như ký ức, đáng nhớ sâu sắc, cảm rượu cồn về một mẩu chuyện tình yêu. Tình yêu đang đến, mang lại với những người thật sự biết đợi và biết trân trọng nó. Tuy vậy tình yêu cũng trở thành ra đi, đi khỏi đều ai không gật đầu đồng ý sự tồn tại của nó như một góc nhỏ của cuộc sống đời thường mình.