NƠI HỘI TỤ CÁC CAO THỦ CHÉM GIÓ NGHI THẠCH, CỬA LÒ

Tôi - một ông Tây đúng thương hiệu 25 tuổi cùng đã 8 năm tính từ lúc lần đầu tiên, tôi nghe biết mùi vị VN. Từ đó, tôi luôn đắm say cùng với VN, đặc biệt là tiếng Việt. Cùng cũng từ thời điểm ngày đó, tôi luôn luôn tìm mọi phương pháp để quay về đây, đặt tại lại non sông này.


Khi “ông Tây” học tập tiếng “Nghệ”

 

Năm 2004: khi “không - hẳn” 18 tuổi, tôi quý phái Việt Nam để triển khai tình nguyện trên tỉnh tỉnh nghệ an 1 năm và đó là lần đầu tiên tôi nói giờ Việt. Fan ta hotline là “lần thứ nhất trong đời”. Hà thành “xin chào” tôi với tôi đã nỗ lực hết mình để đáp lại.

 

“Xin choo… Shin chaoow…”. Tương tự nhau cả thôi nhưng những lần tôi nỗ lực như vắt (và thua thảm thảm hại) thì mọi người việt tôi gặp mặt đều nói cùng với rằng tôi khôn xiết giỏi.

Bạn đang xem: Nơi hội tụ các cao thủ chém gió nghi thạch, cửa lò

 

Tôi sinh sống ở nghệ an suốt một năm trời cần tôi học tiếng “Nghệ” thay bởi tiếng Việt chuẩn. Tôi luôn luôn nói với các bạn tôi: “Đi mô rứa?” (Đi đâu đấy?) tuyệt “Nỏ có chi!”(Không tất cả gì!), cùng mỗi lần như vậy tôi lại thấy bản thân thật giống người việt Nam.

 

Bạn tôi (cả người việt lẫn nước ngoài) thậm chí nói một cách khác tôi là “Tây Việt Nam” do tôi nói không xong xuôi về Việt Nam. Thiệt là giỏi vời! Ý tôi là: trước đây tôi gồm học tiếng Pháp, giờ đồng hồ Đức và một vài thứ tiếng khác ở trường, dẫu vậy tôi chẳng khi nào được “cổ động” nhiều như vậy cả. Tôi tự nhận định rằng mình là 1 trong những “thiên tài bẩm sinh” của giờ đồng hồ Việt.


*

Thế mà cho đến khi ra thủ đô, tôi như một “ông Tây công ty quê” lên tỉnh vậy. “Nỏ” ai đọc tôi nói gì cả. Mọi bạn vẫn khích lệ và khích lệ tôi tuy vậy họ đều không đồng ý không hiểu. Và “quê” nhất là 1 trong những lần, khi tôi đã phóng xe trên đường Xuân Diệu đầy lãng mạn, thì chú ý thấy con bạn Hà Nội của tôi đang đi bộ bên đường.

 

Tôi như một anh chàng hay cưa cẩm, phóng xe lên cùng nói: “Đi mô cụ em?”. Tôi những tưởng cô phụ nữ sẽ rất bất ngờ và lấy làm cho thú vị, tuy vậy thật ko ngờ, tôi buộc phải mất thêm 10 phút phân tích và lý giải thì cô ấy new hiểu tôi sẽ nói gì. Thật là buồn!


Sau đó tôi học tập nói tiếng Hà Nội. Thiệt ra, tôi cũng ko nói được tiếng tp hà nội đâu, nhưng ít nhất là giờ Việt chuẩn, nhằm khi tôi nói thì fan Việt rất có thể hiểu tôi.

 

Dù sao đi nữa, tôi cũng đề nghị thú nhấn rằng tôi thích tiếng nghệ an của tôi cùng người tỉnh nghệ an thường hiểu gần như gì tôi nói hơn là tín đồ Hà Nội. Cùng một điều nữa là tôi càng nói nhiều tiếng Nghệ, lại càng có tương đối nhiều người Việt “không hiểu” nhưng lại muốn gặp tôi. Diệu kì chưa!

 

Tôi thiệt may khi ở Việt Nam

 

Tôi gặp khó khăn cực kì khi học các cái dấu nhỏ xíu xíu trong tiếng Việt. Nhưng thật may, ông trời hiện ra người việt nam - với bản tính kiên nhẫn và luôn hiểu tín đồ Tây - những người thường mắc lỗi “hậu đậu, ngớ ngẩn” với dấu. Các chiếc dấu nhưng thỉnh phảng phất (hoặc nhiều hơn thế thỉnh thoảng), nó đặc biệt quan trọng kinh khủng.

Xem thêm: Son Black Rouge A08 Là Màu Gì, Bảng Màu Son Black Rouge Cập Nhật Mới Nhất


*

Tôi rất thân yêu với phần nhiều “bà cô” tươi cười cợt ở chợ vị sự kiên nhẫn của mình khi tôi đọc nhầm từ “thit lon” (pork meat) bởi một trường đoản cú gì đó tương tự vậy. Tôi cũng rất biết ơn anh chàng nọ ở quán cà phê đã không phát “điên” lên khi một lần mất điện (power cut), tôi sút xe hồng hộc mang lại quán anh ta và hỏi: “Anh ơi, có điên không?” một phương pháp rất ngây thơ.

 

Anh ta nhìn tôi như thể tôi thật sự bị “power cut” vậy. Giả dụ ở Xờ - cốt – len quê tôi, thì anh ta đã điện thoại tư vấn ngay đến cảnh sát để lấy tôi vào trong nhà thương “điên” “bóc lịch” rồi. Thiệt may là anh ta chỉ cười chứ không đuổi tấn công tôi vì tội “bị điên”.

 

Tôi cũng từng yêu mong một anh “sửa chữa xe máy” cho một cốc “sữa chua” (yogurt) chỉ vị “sua chua xe máy” cùng “sua chua” thiệt giống y chang nhau.Anh ta cười cùng chỉ mang đến tôi cửa hàng sữa chua gần nhất. Thật may!

 

Thật ra sẽ là cách cực tốt để học tập tiếng Việt, cần mỗi lần như thế tôi đông đảo không sợ hãi mắc lỗi cùng bị mỉm cười “vào mũi”. Ở đây, tôi cảm thấy an toàn khi mắc lỗi như vậy vì tôi biết họ đang dạy tôi những điều. Chúng tôi sẽ cười vì điều ấy và tôi sẽ tiến bộ hơn. Thật là một trong những thái độ “khỏe mạnh” cùng tôi cũng mong mỏi quê tôi (Xờ - cốt – len và Anh) rất có thể học từ bỏ những điều ấy để “khỏe mạnh” hơn.

 

Peter Smith

 

P/S: Tôi bắt buộc mất mang đến 2 tuần, và nhờ sự trợ giúp “vật vã” của hai người chúng ta tôi là Linh với Annie (một người tp hà nội và một tín đồ Nghệ An) thì mới hoàn toàn có thể viết được bài bác này giữ hộ tới các bạn! mong muốn là các bạn có nhu cầu đọc hồ hết gì tôi viết.