TÂM SỰ CỦA MỘT GÁI GỌI CAO CẤP

Dinh dưỡng - món ngon Sản phụ khoa Nhi khoa Nam khoa Làm đẹp - giảm cân Phòng mạch online Ăn sạch sống khỏe
myphamlilywhite.com - Trên con đường bần cùng phải bán thân để kiếm sống, họ gặp phải không ít những bạo lực, ám ảnh mà không dám kêu ca với ai.

Bạn đang xem: Tâm sự của một gái gọi cao cấp


Không giấu giếm quá khứ và những đau khổ ê chề bản thân đã trải qua, chị Nguyễn Thị T. đến từ nhóm “Nơi bình yên” (Hà Nội) chia sẻ: “Tôi đi làm nghề 15 năm và trong quãng thời gian đó, tất cả các hình thức về bạo lực tôi đều đã trải qua: bị đánh đập, chửi bới, bóc lột tình dục, ép buộc quan hệ…”.


*
Một phụ nữ bán dâm chia sẻ về những gì chị đã phải trải qua.

Trong giàn giụa nước mắt, chị Nguyễn Thị T, kể lại: “Một lần tôi bị nhóm 5 người đưa ra bãi tha ma, quan hệ với tôi xong không đưa cho tôi một đồng nào và cũng không chở tôi về, vì họ sợ ra đường có ánh sáng thì tôi sẽ kêu. Quan hệ như vậy phần đa là không có bao cao su. Cứ người này xong thì người kia đứng ở bên cạnh và quan hệ tiếp luôn với mình. Tôi bò lên mặt đường quốc lộ, sau gần 1 giờ thì có 1 xe tải đi qua. Tôi vẫy đi nhờ. Đi được khoảng 15 phút thì anh lái xe bắt phải cho quan hệ nếu không thì đuổi xuống. Tôi là người sử dụng ma túy, lúc ấy nếu không cho anh ta quan hệ thì tôi không về được, không về được thì không đi làm được và không có tiền. Lúc ấy tôi phải chiều nốt người lái xe ô tô đó và anh ta đưa về bến xe Giáp Bát”.

Một lần khác, chị T. kể: “Tôi đi làm ở một nhà hàng rất lịch sự. Hôm đầu tiên chỉ ngồi hát thì khách bo cho 500.000 đồng. Hôm sau đến thì anh ta rủ tôi đi chơi. Mỗi lần ra khỏi quán thì phải mua một vé mát xa 150.000 đồng. Anh mua một vé và rủ tôi ra ngoài, đưa sang nhà nghỉ ở Gia Lâm. Khi tôi vừa bước chân vào phòng thì có khoảng 9 người. Khi quan hệ với tôi thì bạn anh ta đứng ngay ở cửa phòng và mở cửa ra chờ đến lượt, tay cầm dao lam đe dọa chống cự thì rạch nát mặt ra. Lúc đó tôi chỉ biết để họ muốn làm gì thì làm. Cứ người này đến người kia thay phiên nhau”.

Trong tức tưởi, chị T. nhơ lại: “Đến người cuối cùng tôi chỉ biết nằm khóc, chắc người đó cũng cảm thấy thương hại nên cho tôi 100.000, tôi nhớ mãi là 5 tờ 20.000 đồng. Đó là 9 người”.

Chị T bảo, nếu nói là bị đánh đập, bị chửi… thì từ trước tới nay chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đó là bạo lực. Chỉ nghĩ đó là những câu cửa miệng bình thường. Khi bị ép buộc làm những gì mình không mong muốn thì cũng không nghĩ là bạo lực. Chỉ khi nào bị đánh thật đau, bị thương tích, phải đi vào bệnh viện, phải khâu, phải cháy máu thì chúng tôi mới nghĩ đó là bạo lực. Nếu nói bị chửi, bị ép buộc làm những thứ mình không muốn… là bạo lực thì ngày nào chúng tôi cũng bị bạo lực. Ngày nào cũng bị mắng, bị chửi. Thực ra, khi đi làm những công việc này bản thân chỉ luôn hy vọng rằng người khách này sẽ là người tử tế, không đánh, không chửi mình. Chỉ biết hy vọng chứ không biết làm gì để đối phó, để tránh được. Bản thân tôi, từ khi bước chân đi làm đã bị đánh đập nhiều quá, bị chửi mắng nhiều quá, thành ra trầm cảm và luôn chấp nhận số phận, không bao giờ đòi hỏi gì hơn. Các chị em khác cũng giống tôi, luôn cam chịu, chỉ hy vọng mọi thứ đến với mình là sự may mắn, chỉ mong người ta đừng đánh mình, trả tiền sòng phẳng.

Chị T tâm sự: “Mỗi người khi bước chân vào công việc này đều phải có một lý do. Không ai muốn làm công việc này. Bản thân chúng tôi là phụ nữ, muốn mình sinh ra có chồng có con, được mọi người yêu thương, mỗi lần quan hệ tình dục thì mình phải được yêu chiều, chứ chúng tôi đi làm thì bị ép buộc, cứ 5-10 phút lại tiếp một người, chả bao giờ được nghe một lời nhẹ nhàng, yêu thương, chả bao giờ được người ta vuốt ve, chiều chuộng, mà chỉ có mình phải chiều chuộng họ.

Xem thêm: Kỷ Niệm Sinh Nhật 3 Tuổi Liên Minh Huyền Thoại 9 Tuổi, Hành Trình Liên Minh Huyền Thoại 2012

Họ thích mình phải làm cái này thì mình phải làm, họ thích làm cái kia… mình phải làm.

Cơ cực, tủi nhục là vậy, sao các chị lại không tìm kiếm cho mình một nghề khác? “Chúng tôi cũng muốn làm những công việc khác nhưng lại không có trình độ học vấn. Tôi chỉ học hết lớp 4 thôi nên muốn xin một việc gì thì cũng không thể xin được. Hiện tại, tuổi đã lớn rồi không thể học được nghề gì phù hợp kiếm sống. Học nghề xong cần phải có tiền đầu tư kinh doanh, cần rất nhiều thứ khác nữa. 99% chị em làm nghề này không ai muốn đi làm, nhưng không còn con đường lựa chọn, không còn thứ để mình thay đổi thì phải chấp nhận làm việc này” – chị T, trả lời.

Một cô gái bán dâm khác tên H. cũng đang sinh hoạt tại CLB “Nơi bình yên” chia sẻ về cuộc đời của mình: “Em đi làm nghề này là do năm 16 tuổi em bị bà chị kết nghĩa lừa bán vào trong Cầu Giấy. Lần đầu tiên em vào trong đấy được bà chủ quán đưa đi khách, bị dính bệnh lậu. Sau một thời gian em được bà chủ cho chữa bệnh và em trốn về thăm nhà. Khi về gia đình em bị cha mẹ chửi mắng rất nhiều, em tủi thân và nghĩ tới hoàn cảnh của mình nên em tiếp tục đi làm. Em lại quay về nhà nhưng bố mẹ vẫn đối xử như cũ và bố em lại một lần nữa gây tổn thương cho em. Trong đêm, em đang ngủ ông đạp cửa vào phòng xúc phạm em. Em cũng nói chuyện với gia đình và các dì, mọi người đưa em đi khám bệnh. Sau khi gia đình nói chuyện với bố em thì ông giả vờ uống thuốc tự tử, treo cổ tự tử. Sau thời gian đó em bỏ nhà đi luôn, cho đến nay đã gần 20 năm. Năm 2004, em có con, rồi bị bạn thân lừa sang Trung Quốc. Em ở Trung Quốc 6 năm và về được hơn 1 năm nay. Qua các chị em, em đến CLB “Nơi bình yên” sinh hoạt và em cảm thấy đỡ mặc cảm hơn. Hiện tại, thỉnh thoảng em mới đi làm thôi”.

Đường về còn lắm gian truân!

Như lời tâm sự của chị Nguyễn Thị T, hầu hết các chị em không muốn làm nghề này. Họ không phải là những người lười lao động nhưng vì mưu sinh, vì hoàn cảnh gia đình mà phải làm nghề.

Chị Nguyễn Thị H. một phụ nữ bán dâm chia sẻ câu chuyện của những người bạn cùng cảnh ngộ. “Một em gái bị lừa bán sang Trung Quốc 2 năm. Khi tôi bảo em ấy về thì lại không dám về, vì em sợ bây giờ về mà gia đình biết em đi làm như thế này thì có chấp nhận được không? Người ta trả cho em một tháng chỉ 3 triệu đồng mà buộc lòng em phải làm. Tiền kiếm được gửi về cho bố mẹ thì em bảo đó là tiền đi bán hàng ở bên Trung Quốc. Em ấy bị chủ rất dã man. Em ấy bảo bây giờ em có thể về cùng với chị nhưng em không biết đối mặt thế nào với gia đình, người thân”.

Vì mại dâm không được luật pháp công nhận cho nên bán dâm là phạm pháp. Chính vì thế, khi bị bạo lực, đánh đập, quỵt tiền, quan hệ tập thể, cưỡng bức… các chị em không dám báo với công an. “Chẳng lẽ mình lại đi báo với công an, bảo tôi làm nghề mại dâm à? Không nói được với ai. Mình chưa kịp nói công an đã bắt mình rồi” – một phụ nữ bán dâm, 28 tuổi, chia sẻ.

Vậy mỗi khi bị bạo lực, bị gây tổn thương, các chị em phụ nữ này mong muốn điều gì? Chị T nói: “Tôi rất mong muốn có nơi an toàn như những nhà tạm lánh để khi chị em bị bạo lực thì có nơi trú ẩn an toàn, trấn tĩnh. Chúng tôi bị đánh có thể khóc một trận tả tơi nhưng sau đó thấy nhẹ nhàng hơn. Còn bây giờ, nếu bị đánh thì trốn vào góc khuất và không dám nói với ai”.