SƯƠNG MÙ LÚC BÌNH MINH

Tôi tình cờ gặp gỡ Minh trong đêm Hội trại Tuổi trẻ con tại tp biển Vũng Tàu. Giữa hàng trăm gương mặt trai thanh, gái tú, anh níu ánh mắt của tôi bằng tầm vóc điềm đạm, trường đoản cú nhiên, từng trải vô cùng đặc biệt. Lúc xoay người theo điệu nhảy tập thể, vô tình bàn tay thô ráp cơ mà rất nóng của anh lại vậy nhẹ tay tôi. Anh cao to, vững chãi, tôi bé nhỏ tuổi mong manh. Đam mê trộn vào vũ điệu, nhiều lúc vòng tay mạnh mẽ của anh bên cạnh đó muốn nhấc bổng tôi lên. Tin cẩn nép vào bờ vai của tín đồ lính vừa quen, ngẫu nhiên tôi thấy cực kỳ an lòng.

Bạn đang xem: Sương mù lúc bình minh


Anh tiếp tục kiếm được điểm khi vào vai dẫn chương trình giao lưu nghệ thuật khá ngọt. Bởi chất giọng truyền cảm, với lối dẫn dắt hóm hỉnh, linh hoạt, thông minh, anh đã khiến cho đêm đốt lửa hội trại thiệt sự sống động và ấn tượng. Thân muôn hồng nghìn tía, bộ quân phục nghiêm ngắn, chỉnh tề của anh ấy bỗng có sức hút đến kỳ lạ. Anh cuốn tôi vào một trong những thế giới mới lạ và lạ lẫm - trái đất mà đa số sinh viên khoa văn bao gồm tiếng “lóng lánh nhan sắc màu” như cửa hàng chúng tôi bỗng nhiên thấy mình nhạt hoét. Có lẽ tất cả rồi vẫn qua đi trường hợp như sau đêm lửa trại, anh không đọc mang lại tôi nghe câu thơ: Đi một mình giữa con đường mưa ướt/Thấy em cười xanh lè cõi trời xa… Tôi chú ý anh ngỡ ngàng. Minh mỉm cười nhẹ:

- Thơ của trần Hữu Nghiễm đấy, không hẳn của anh đâu. Nhưng mà nó thật đúng với trung khu trạng của những người bộ đội canh trời bên trên đỉnh mù sương bầy anh.

Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, anh bảo:

- hotline là đỉnh mờ sương là bởi vì ngọn núi cao nhòng này mỗi năm gồm tới 9 tháng sương mù bít phủ. Còn em? đến anh biết thương hiệu được không?

Tôi bẽn lẽn: Em là Vũ Thảo Nguyên - sinh viên Khoa Văn, Trường đại học Xã hội &Nhân văn tp.hcm ạ.

Chúng tôi đứng bên nhau, trao đổi thân tình như là như đôi bạn cũ vừa chạm mặt lại. Rồi cũng mang đến lúc giã bạn, anh nỗ lực nhẹ tay tôi, khẽ nói: “Rất vui được quen em, lâm thời biệt!” rồi quay người bước đi. Tôi chợt có cảm xúc mình vừa không đủ một điều gì quý lắm. Đứng chôn chân trên chỗ, tôi âm thầm nhìn theo nhẵn anh lẫn nhòa vào khối tín đồ trước mặt. Đột nhiên Minh trở lại, giọng lạc đi, thảng thốt:

- Hãy chuyển tay đến anh!

Như vô thức, tôi chìa bàn tay bé bé dại về phía anh. Minh tất tả ghi vào đó một dãy con số, hai con mắt như hai đốm lửa bập bùng:

- Điện thoại của anh ấy đấy, ghi nhớ nghe em!

Minh đã đi khuất tự cơ hội nào, tôi vẫn trân trân nhìn vào sản phẩm chữ số đang di chuyển giữa lòng bàn tay. Chẳng biết tôi còn ngơ ngẩn đến khi nào nếu cái Hạnh không ào đến. Nó tinh quái hét vào mặt tôi:

- Này, rung rộng phải mề anh lính ấy rồi hả? Đấy, tao đang “bẩu” mà, chạy trời không khỏi nắng. Nhìn chiếc mặt ngơ ngơ vắt kia, đích thị “Ngọn gió hoang” của lớp bản thân bị “sét” tấn công trúng rồi. “Dưng” mà mày đã biết được những điều gì về đại trượng phu chưa?

*

Minh họa: è cổ Quốc Ân

Tôi thật thà chìa bàn tay bao gồm hàng chữ số còn không khô mực, Hạnh phá lên cười:

- Chỉ nuốm thôi sao? Rõ là đồ dịu dạ.

Nó kéo tôi đi về dãy lán trại của lớp, miệng vẫn tía lia:

- Mày bắt buộc cảm ơn đứa bạn tốt duy nhất trên đời là tao đây. Trong khi hai fan bận thiêu cháy nhau, tao đã khảo sát giúp ngươi rồi đấy. Này nhé, Thượng úy Nguyễn Hồng Minh, 28 tuổi, không vợ. Chàng đến phía trên trong vai trò túng thiếu thư đoàn của 1 Trạm ra nhiều đóng quân tít bên trên đỉnh núi Thánh Giá. Đừng tất cả hỏi ngọn núi ấy nơi đâu nhá! ở đâu còn lâu bắt đầu nói. Cách tiếp hay tạm dừng là tùy mày, đừng có nhìn tao bởi cái vẻ khía cạnh ngây thơ “vô số tội” ấy nữa.

Rồi nhằm mặc tôi đắm chìm trong suy tư, nhoáng một chiếc Hạnh lại phát triển thành mất. Lần này nó đi rõ lâu. Khi tôi ban đầu hết kiên nhẫn nó bắt đầu mò về. Luồn song tay lạnh giá vào eo tôi, Hạnh thì thầm thì:

- Tao đã khảo sát tường tận chỗ chàng Minh của mày đóng quân rồi. Nó cực kì thú vị so với trí tưởng tượng của chúng ta. Dẫu vậy không sao, “yêu nhau mấy núi cũng trèo”. Nếu…

Phần thì bối rối, phần thì xấu hổ, tôi gạt đi:

- Giời ạ! Đã có gì đâu nào. Ngủ thôi, nỡm ạ.

Nhưng lúc Hạnh vẫn ngáy pho pho tôi vẫn ở trằn trọc suy tư. Mười chữ số anh trao tôi sẽ thuộc lòng. Chỉ việc một cú năng lượng điện thoại… Đúng rồi, nhất định ngày mai ….

Xem thêm: Sư Phạm Đà Nẵng Điểm Chuẩn, Điểm Chuẩn Trường Đại Học Sư Phạm

Nhưng rồi ngày hôm sau tôi sẽ không làm cái gi cả. Sang 1 đêm, đều cảm xúc hình như lắng dịu. Tôi vẫn lưu giữ anh, tuy thế nỗi lưu giữ chỉ toàn vẹn để bâng khuâng. Công ty chúng tôi trở về ngôi ngôi trường thân thuộc, có theo chút kỷ niệm lắng đọng từ tối lửa trại. Rồi mùa thi đầy bận rộn cũng cuốn tôi đi, thi phảng phất nghĩ cho anh, tôi lại khẽ mỉm cười. Rất có thể tôi đã cất tất cả những kỷ niệm về anh vào một trong những ngăn kí ức trường hợp như không có một ngày tôi bất thần nhận được thư anh. Minh bảo, tìm kiếm được tôi là cả cuộc hành trình, gian khổ và công huân chẳng hèn gì dòng ra đa của anh ý quét tìm mục tiêu lạ trên bầu trời Tổ quốc.

Thư Minh viết khá dài, nét chữ cứng cỏi, phóng khoáng, lời lẽ tha thiết, chân thành. Anh thân mật hỏi thăm sức khỏe của tôi, share cả nỗi gian nam vất vả mùa thi. Anh nói nhiều đến các kỷ niệm mà công ty chúng tôi đã có với nhau. Chỉ thế thôi, trái tim tôi tình cờ loạn nhịp. Cấp thiết nén lòng mình được nữa, tôi chạy ào ra khỏi ký túc xá sinh viên, cho ki ốt điện thoại, vội vàng nhấn đủ 10 chữ số. Phút chờ đợi dài như hàng thế kỷ. Anh vừa bắt đầu kịp “A lô” tôi đã khóc òa…

Những lá sản phẩm công nghệ tiếp theo, số đông đặn hàng tuần một lá, anh kể đến tôi nghe cuộc sống thường ngày của những người lính đã làm trọng trách canh trời bên trên đỉnh núi cao. ở địa điểm ấy, ngước đầu là mây, ngoảnh mặt tứ phía là cây rừng bao bọc, “láng giềng thân thiết” với các anh chỉ có bè lũ khỉ dạn người. Vào một ngày, thời tiết hội tụ đủ cả bốn mùa: Sáng rét mướt giá, trưa nắng nóng nóng, chiều sương mù bao trùm và tối lại giá buốt run người. Nghe anh kể, trí tưởng tượng của mình được thời điểm tung hoành: Từng đám mây cứ trôi lửng lơ ngay bên trên đầu. Có lúc hạ thấp chúng sẽ bay ngang qua phương diện người. Minh cười, lên được đỉnh núi Thánh giá chỉ là rất có thể ngắm nhìn toàn cảnh quần đảo này trong khoảng mắt. Cơ mà trong thực tế, ngoài các anh, khôn xiết ít fan đặt chân lên đó bởi dốc đứng ngất xỉu ngàn, trót lọt trượt, hiểm nguy, xung quanh năm sương giăng mờ ảo…. Lưỡng lự tự khi nào, tôi luôn luôn mong ngóng các lá thư của anh bởi một trung ương trạng khôn xiết đặc biệt. Thư qua, thư lại, cho là thư vật dụng 100 thì giữa chúng tôi đã không thể khoảng cách. Cả anh và chiếc trạm ra đa trên đỉnh núi Thánh Giá bây giờ đều vô cùng thân thuộc đối với tôi.

Nghe nói, những cặp đôi bạn trẻ nắm tay nhau cùng ngắm khía cạnh trời lặn trên đỉnh núi Thánh Giá sẽ tiến hành bên nhau trọn đời, tôi liền đưa ra quyết định đến thăm anh vào đúng ngày lễ hội cuối năm. Hy vọng tạo niềm vui bất ngờ cho Minh, tôi lặng lẽ ra bến xe miền Đông về Vũng Tàu. Từ cảng cát Lở, tôi lên tàu ra Côn Đảo. Mặt tai cứ vẳng vẳng lời dặn đon đả của anh vào một lá thư: “Em nhớ sở hữu vé nằm tầng hầm dưới vùng giữa mang lại đỡ say, ở nghiêng cùng co người lại nhé. Tàu này chở mặt hàng ít rung lắc lư hơn. Nhớ chuẩn bị đồ bữa ăn vì trên tàu chỉ buôn bán trứng luộc với mì gói, đều món này em ăn dễ đầy bụng lắm đấy”.

Cứ hình dung khuôn mặt tràn trề hạnh phúc của anh lúc tôi bất ngờ xuất hiện tại là bao mệt mỏi tan thay đổi hết. Sau 12 tiếng chịu đựng đựng phần đông cú va đập, nhồi nhấp lên xuống của sóng biển, sớm tinh mơ ngày tiếp theo tàu sẽ cập bến. Côn Đảo sẵn sàng vào Xuân nên nơi nào cũng rộn ràng hương sắc. Trạm ra nhiều của anh y hệt như một mẫu chấm nhỏ nhoi thân bạt ngàn màu xanh của biển, của rừng. Bé đường lên tới Trạm ra đa 32 độc đạo, chênh vênh. Cả cung con đường là những con dốc dựng ngược nối liền nhau, không hề ít đoạn cua gấp khúc. New vượt được nhì phần bố quãng đường, tai tôi đã ù đi vị chênh lệch áp suất. Càng lên cao, nhiệt độ càng giảm, Sương mù quánh quánh bao phủ, biện pháp vài mét vẫn chẳng nhìn thấy rõ mặt người. Tôi co tín đồ tránh gần như cơn gió tun hút bất tận, trong trái tim trào lên cảm giác thương cùng yêu anh cấp bội. Xuống xe, chẳng kịp chào chưng tài tôi chạy ào về phía cổng Trạm, miệng cười nhưng nước mắt cứ vòng quanh. Ngay cả khi tôi vẫn ở trước khía cạnh anh, Minh vẫn không hết bất ngờ. Anh cứ nạm chặt tay tôi mà lại lay, mà lại lắc. Mặc xác sự hiện tại diện của những đồng team xung quanh, tôi cứ nép sát vào ngực anh, chỉ sợ buông tay là anh biến đổi mất.

Theo sự hướng dẫn của Minh, tôi làm cho quen với những thành viên trên Trạm hơi nhanh. Lính thật gần gũi và dễ dàng mến, dẫu cuộc sống thường ngày nơi đây không được đầy đủ trăm bề. Minh vui lắm, anh dành nguyên ngày nghỉ vào buổi tối cuối tuần đưa tôi đi du lịch tham quan khắp nơi, từ bảo tàng Côn Đảo, Trại tù đọng Phú Hải, cầu tàu 914 mang đến nghĩa trang sản phẩm Dương - nơi nhân vật Võ Thị Sáu sẽ yên nghỉ. Trên chiều cao 600 mét so với phương diện nước biển, tôi đã bao hàm trải nghiệm thực sự khó khăn quên. Ngày bắt đầu trên đỉnh mù sương luôn bước đầu với cái lạnh cắt da. Tiếp đến mặt trời đứng bóng, nóng ran như thiêu đốt mang lại tầm 3h chiều là sương giăng mù mịt. Đêm đến, quấn bản thân trong mẫu chăn to, có hẳn một đống lửa cung ứng mà tôi vẫn lạnh run người. Giống như một bé én nhỏ, tôi lăng xăng giúp các anh những công việc lặt vặt cần đôi bàn tay khéo léo của phụ nữ. Trạm bé dại và ấm áp như một mái ấm gia đình quần tụ. Để mặc anh với loại xe đài, với giàn ăng ten cao nghều lúc nào thì cũng ngạo nghễ xoay tròn, tôi theo cậu lính trẻ tên Tân đi quét sân, có tác dụng bếp, thậm chí là trồng hoa, tỉa cây. Tôi học cỗ đội cách gấp chăn vuông như mẫu hộp diêm, học cách ăn, ngủ đúng giờ. Tôi sẽ biết gắng nào là “dốc tử thần”, là thiếu nước ngọt. Nhưng đã bước sang ngày thứ ba sống bên trên điểm cao, tôi vẫn chưa xuất hiện cơ hội triển khai điều mình ước.

Thấy tôi ưu tư, Minh tủm tỉm đùa:

- Ngắm phương diện trời lặn bên trên đỉnh núi Thánh Giá là 1 trong cơ duyên em ạ. Sương cứ giăng mù mịt thay này, cũng có nghĩa là em phải tại chỗ này dài dài để chứng tỏ tình yêu của mình đấy.

Tôi còn chưa biết phản công anh bằng phương pháp nào, Trạm trưởng Tuấn sẽ vui vẻ mách nhau nước:

- không ngắm hoàng hôn thì nhìn bình minh. Cứ cùng nhau ngắm mặt trời bên trên đỉnh Thánh giá là được chứ gì?

Chính trị viên Phát lúc này mới rũ ra cười:

- Anh Tuấn vừa đến em ăn bánh vẽ đấy! rạng đông trên này yêu cầu tầm thân trưa. Lúc ấy hai em đeo kính thiên văn vào cũng ngắm ko nổi đâu. Em đã lên đến mức nơi này, đó chính là món quà quý hiếm nhất rồi. Riêng biệt tình yêu của nhì đứa, chẳng cần ngắm hoàng hôn hay rạng đông thì có những anh làm chứng lại chả chắc thêm gấp các lần thần núi ấy chứ.

Rõ ràng tôi không cảm giác tủi thân mà nước đôi mắt cứ tràn mi. Minh kéo tôi chạy thốc ra ngoài. Từ trên đỉnh núi, công ty chúng tôi có thể ngắm nhìn và thưởng thức toàn cảnh thị xã Côn Đảo lan tràn đông vui, hồ hết vạt rừng nhiệt đới gió mùa xanh thẫm, những quần đảo lớn nhỏ dại vây quanh giữa một vùng biển lớn xanh bao la… Minh thì thầm: Đất nước mình đẹp mắt quá cần không em? Hãy đợi anh, nhất thiết ra Giêng… Tôi ko nói gì, mà lại lại tin cậy tựa hẳn vào bờ vai vững chãi của anh nỗ lực cho lời ước hẹn.

Chiều muộn, sương lạnh bắt đầu lan tỏa đỉnh mù sương. Minh chuyển tôi xuống núi bởi con chiến mã sắt của anh bộ đội tiếp phẩm. Cửa hàng chúng tôi bịn rịn chia tay nhau. Tôi ngược về thành phố, liên tục chuỗi ngày phấn white bảng đen. Minh của tớ và bao bè bạn khác, thêm một cái Tết xa đơn vị làm nhiệm vụ thức canh khung trời Tổ quốc. Đã bước lên trên cầu cảng, tôi vẫn ngước mắt nhìn lên đỉnh Thánh Giá, chỉ thấy cột ăng-ten ngạo nghễ vươn cao sẽ chìm dần dần trong màn sương mờ ảo.

Và tôi biết, dẫu ko thấy rạng đông hay hoàng hôn, mùa xuân cũng đang đến rất gần.