TRUYEN NGAN TINH YEU HOC TRO

Tình yêu thương tuổi học tập trò với đa số rung rượu cồn đầu đời luôn là số đông kỷ niệm đẹp đẽ nhất, khó quên nhất, thậm chí ảnh hưởng sâu sắc cho tương lai của mỗi người. Mặc dù nhiên, không phải người nào cũng đủ tỉnh táo apple và sáng suốt để sở hữu được đầy đủ hành trang đẹp nhất từ phần nhiều kỷ niệm tuyệt vời ấy... Dưới đây là những câu chuyện được sưu tầm mà myphamlilywhite.com có lẽ rằng sẽ gợi lại kỷ niệm số đông rung hễ thời áo trắng đầy tinh khôi..

Bạn đang xem: Truyen ngan tinh yeu hoc tro


1 47
1
47

"Này, cậu ơi! Ngủ à?"

Một tên con trai dí ngay cạnh mặt cậu vào phương diện tôi, theo quán tính, tôi nhảy ra sau, ấp úng. "Cậu... Cậu là ai?"

"Tớ là người ngồi sau lưng cậu đấy. Chúng ta cùng lớp sao cậu rất có thể vô tâm như vậy được chứ." cậu bạn thở nhiều năm thườn thượt.

Tôi gục gặc đầu. Trong lớp tôi ko kết thân cùng với ai, lầm lũi đến trường rồi lại lầm lũi về nhà. Mối bận lòng duy nhất của mình chỉ có sách vở và giấy tờ và mọi kỳ thi.

"Này, không hẳn là cậu không biết tên tớ luôn luôn hả?" Cậu kháng hai tay xuống bàn, trừng trừng góc nhìn tôi.

Tôi gãi trán, mỉm cười khì đánh trống lảng. "Mà cậu kiếm tớ gồm gì không?"

"Xuống căn tin cùng tớ đi."

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cậu núm cổ tay tôi, lôi đi. Học tầm thường với nhau gần tía năm tuy thế tôi thực thụ không lưu giữ tên cậu cho đến lúc cậu giận dỗi nói lại bản thân tên Hải Nguyên thì tôi bắt đầu ồ lên, cười cợt trừ nuốm cho lời xin lỗi. Chiều hôm kia lớp tôi học ngoại khoá chỉ hai tiết, hoàn thành có thể về hoặc ở lại thâm nhập câu lạc cỗ khiêu vũ hoặc thể thao. Tôi không tồn tại hứng thú với mấy thiết bị đó càng không muốn về nhà giữa trời nắng yêu cầu tôi ngồi lì trong lớp, tiếp nối thì bị Hải Nguyên kéo tay mang đến căng tin. Lần trước tiên cậu mời tôi trà sữa. Hôm ấy chúng tôi nói không hề ít chuyện nhưng bây giờ thì tôi sẽ quên không còn rồi.

Hải Nguyên bảo tôi dạy kèm nước ngoài ngữ cho cậu bởi vì tôi hơi về môn này. Cũng chẳng khó nhọc mấy nên tôi nhấn lời. Giữa những buổi học tập thêm, tôi ghi nhớ Hải Nguyên từng nói rất mong mỏi cùng tôi tới một thành phố học đh đến lúc tôi nói thiệt à thì cậu lại yên ổn thinh.

Rất thọ sau, tôi hỏi Hải Nguyên thắc mắc mà tôi thắc mắc lâu nay nay.

"Tại sao hôm ấy lại mời tớ trà sữa?"

Cậu đáp ngay. "Vì tớ thấy cậu thường mua trà sữa sau mỗi ngày tiết học yêu cầu tớ đoán là cậu khôn cùng thích uống trà sữa."

Trong thâm tâm cậu, tất cả thật lòng mong đi uống trà sữa thuộc tớ không? Tôi không nói ra.

Cơn gió mùa hè thổi qua ngọn núi cao, qua hải dương cả, qua số đông toà công ty cao tầng. Cơn gió ngang qua chống tôi rồi đi mất mà lại kịp để lại chút non lành cho căn hộ nhỏ.

Mười giờ tối, tôi vừa nghe radio vừa ôn bài cho kỳ thi chuẩn bị tới.

Như những trời tối khác, chúng ta lại gặp mặt nhau trên sóng vạc thanh. Hãy kể tôi nghe câu chuyện của bạn đi nào. Các bạn có bỏ lỡ cuộc hẹn nào với người bạn thích không?

Xen lẫn trong giọng đọc của cô ý phát thanh trên đài là tin nhắn đến từ Hải Nguyên.

Từ vựng nhiều quá, mệt mỏi thật đấy.

Cậu cũng muốn thi đỗ không?

Tớ học tiếp đây. Cậu đừng thức khuya quá nhé. Ngủ ngon!

Tôi chụp lại screen tin nhắn đó làm cho kỷ niệm.

Cậu bảo tôi ngủ sớm nhưng bạn dạng thân cậu lại thức cho một, nhì giờ sáng. Tiếng bíp smartphone làm tôi thức giấc.

Mai tớ sẽn mang bữa sáng cho cậu, bánh mì phô mai cùng trà sữa nhé!

Sáng hôm sau, Hải Nguyên tới lớp muộn. Mãi đến bảy rưỡi cậu mới rón nhón nhén vào lớp bằng cửa sau, mắt thâm quầng. Cậu dúi vào tay tôi bữa sớm nhưng vì sao cậu lại biết món ăn uống khoái khẩu của tôi là bánh mì phô mai. Tôi chỉ trường đoản cú vấn mình thôi chứ không gặng hỏi cậu. Chắc hẳn rằng cậu vì bữa sớm này nhưng mà tới lớp trễ chăng?

Hết gặp mặt mặt nghỉ ngơi trường, nghỉ ngơi lớp học thêm rồi phụ đạo đến cậu môn giờ Anh cần thời gian chúng tôi bên nhau khôn xiết nhiều.

Cơn gió thổi qua hẻm vắng, thổi mãi vẫn không theo kịp bóng hình còn vương lại của người.

Xem thêm: Phần Mềm Điều Khiển Điện Thoại Bằng Giọng Nói Để Sử Dụng Trợ Lý Google

Ngày thi cuối, Hải Nguyên hẹn gặp tôi ở con đường nhỏ dại sau trường tuy vậy cậu vẫn quên. Cơ hội đó tôi cho là thi xong có lẽ cậu khôn cùng mệt đề xuất đã quên cuộc hẹn do chính mình đề nghị. Tôi cũng không bận tâm và thông cảm mang đến cậu dù sao thì tương lai vẫn còn đó dài ở phía trước.

Mười một giờ bốn lăm phút về tối đó, cậu ghi âm giọng nói của chính bản thân mình với câu ngủ ngon nhé và gửi sang tôi. Cứ thế, buổi tối nào tôi cũng mở lên nghe, tất cả cảm tưởng như nghe chủ yếu miệng cậu chúc tôi vậy.

Tôi không thể biết những cân nhắc trong cậu, thành thật hay mang dối dẫu vậy quãng thời hạn vừa qua, những gì cơ mà cậu làm cho tôi khiến tôi khôn cùng cảm động. Trái tim tôi đập lệch nhịp do cậu. Cảm hứng này hệt như nhai trong mồm viên kẹo dẻo ngọt lịm.

***

Năm giờ cha mươi phút chiều, buổi học tập sau cùng.

"Cậu tất cả tin không, trên đời này sẽ có được người mê say cậu mặc xác cậu bao gồm bao nhiêu khuyết điểm, thời gian cậu đang đơn độc ở một nơi giá lạnh nào đấy, bị ướt nước hay chìm đắm trong đau khổ thì cậu nhất quyết phải mạnh mẽ để thừa qua sự láo loạn của nỗ lực giới."

Hải Nguyên luôn nói hồ hết điều cực nhọc hiểu như vậy.

Cuối cùng cửa hàng chúng tôi cũng tất cả một cuộc hẹn đúng nghĩa trước khi bước vào đời.

Ba giờ đồng hồ chiều ngày công ty nhật, tôi tới điểm hẹn. Vô tình khi cả nhì mặc màu sắc áo như thể nhau. Tôi hỏi cậu đi đâu thì cậu lôi ra từ trong bâu áo một cái hộp gỗ bé dại bảo là tiến thưởng sinh nhật đến tôi.

"Làm sao cậu biết sinh nhật tớ?" Tôi nhận lấy món quà, thắc mắc.

"Chỉ... Tại tớ hay chú ý thôi." Cậu mỉm cười xuề xoà.

Hôm đó shop chúng tôi chẳng đi đâu chơi cả, chỉ ngồi ngơi nghỉ bờ hồ nước đài xịt nước ăn uống kem. Thế ra cậu hứa tôi chủ yếu là chúc mừng sinh nhật tôi.

Hải Nguyên chưa phải là học viên nổi bật trong lớp cũng chẳng vượt điển trai để các thiếu nữ viết thư tỏ tình nhưng nơi nào cậu đi qua, các người luôn hướng mắt nhìn về khu vực ấy cũng chính vì cậu là con trai trai tốt bụng, sống tình yêu và mang trong mình trái tim tràn đầy nhiệt huyết. Chả biết từ khi nào tôi bắt đầu nghĩ về cậu, khám phá cậu. Hải Nguyên-cậu ấy-giống như 1 đứa trẻ thay chấp, một ngọn lửa đốt cháy hy vọng, làm cho sáng bừng lên ý chí sau đó cậu sẽ căng thẳng mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Tôi cảm thấy cuộc sống đời thường không quá chán nản nữa, gồm chút vui với sống động, bao gồm chút phiền não cùng hoan lạc. Tất cả những cảm giác đều mang đến với nhau làm cho trái đất của tôi thú vị với đa nhan sắc màu hơn.

Nhưng ngày hè ngắn ngủi, đều tại tôi không kịp học cách can đảm để tiếc nuối nuối phát triển thành nuối tiếc, để tôi và cậu ngăn cách từ đây.

Vào ngày xuất sắc nghiệp, tôi không thấy Hải Nguyên đâu hết. Tôi cũng đã gọi điện mang đến cậu tuy nhiên máy cứ bận hoài. Thời gian tôi bước xuống từ bỏ bục dấn thưởng, đứa bạn lớp phó đưa mang lại tôi bức thư bảo là của Hải Nguyên gửi. Lá thư ấy, cậu viết.

Khi cậu mở bức thư này thì tớ sẽ ở trên vật dụng bay. Xin lỗi vì dường như không nói gì nhưng mà ra đi bất thần như vậy. Tớ sợ nếu như nói ra vào thời gian ấy sẽ làm cho cậu phân tâm. Ráng nên, tớ quyết định đợi kỳ thi giỏi nghiệp qua đi tớ mới nói. Tớ cùng gia đình đến một xứ sở khác, sinh sống và học tập ngơi nghỉ đó. Điều này đã được định sẵn lúc tớ 16 tuổi, vào cuối năm lớp mười nhưng vị cậu tớ sẽ xin phép ba người mẹ cho tớ sinh hoạt lại học thuộc cậu hết bố năm học. Tớ luôn lưu ý đến cô bạn ngồi trước mình. Cô bạn ấy hơi trầm. Nhiều lần tớ muốn chủ động bắt chuyện nhưng ngoài ra xung xung quanh cậu gồm một bức rào chắn vô hình ngăn tớ tiến vào hoặc cũng có thể tớ thiếu thốn dũng khí. Ngày nối ngày trôi đi. Ngày xa nhau chừng cận kề nhưng tớ vẫn không nói một câu có tác dụng quen. Tớ muốn trước lúc rời khỏi khu vực đây có thể cùng cậu tạo nên thật những hồi ức đẹp. Tớ đã có tác dụng được rồi, đúng không? Đôi lúc nhớ lại khoảng thời hạn tươi vui ấy, tớ thấy hạnh phúc và đôi lúc cũng cảm giác thất vọng. Trên con phố đời có nhiều chông chênh, kẻ giỏi người xấu, mưa rơi vào tình thế buổi sáng sớm hay êm ấm mặt trời vào thời gian hoàng hôn... Toàn bộ cấu thành nên cuộc sống đời thường của bọn chúng ta. Cậu hãy hãy nhờ rằng phải mạnh mẽ vượt qua đám đông hỗn loạn của nạm giới. Tớ không dĩ nhiên ngày làm sao mình trở về. Vậy nên tớ cảm ơn đông đảo điều giỏi đẹp và cả phần nhiều điều không xuất sắc đẹp. Cảm ơn những năm qua cậu đã lộ diện ở đây. Nếu bao gồm ngày bọn họ tương phùng, tớ mong muốn tớ với cậu sẽ mặc cỗ đồng phục màu xanh lá cây năm ấy, cùng nhau xuống căn tin, cùng cả nhà ôn lại bài học kinh nghiệm cũ. Tớ khôn xiết vui bởi vì cậu đang dành thời hạn bên tớ. Thiệt ra, ngày đầu gặp gỡ cậu, tớ sẽ có cảm hứng đặc biệt cùng với cậu rồi. May mắn nhất, là fan cậu thích đều thích lại cậu. Lâm thời biệt.

Nắng ngoài cửa sổ chói chang, lá thư trên tay tôi vì cơn gió thoảng qua mà nhẹ nhàng lay động. Thanh xuân của bọn họ vì một câu lâm thời biệt nhưng trôi đi hết sao? ko đâu. Dù rằng không gặp mặt lại nhau đi chăng nữa, nếu bản thân vẫn như thuở ấy, mềm mỏng tanh nhưng tràn trề nhiệt tiết thì mặc dù bão tố hay nắng cháy, tôi tin sẽ có được ngày cửa hàng chúng tôi cùng nhau tạo nên thật những kỳ tích, với tuổi trẻ năm ấy hoá thành hồi ức đẹp mắt nhất.